🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tình cảm gì ở đây?”

Châu Mạt bị hôn đến mức hai má ửng hồng. Tạ Xiễn vẫn quỳ trên tấm ván giặt, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, trán kề trán. Trong mắt cô ánh lên tia nước long lanh, nhìn thẳng vào đôi mắt dài và sâu của anh.

Cô nghiến răng nhẹ.

Tạ Xiễn bật cười khẽ: “Tối đó ở Tằng Hải, em thấy hết rồi đúng không?”

Châu Mạt không đáp, gò má hai bên đỏ bừng lên.

“Còn nói dối bảo là không thấy anh.” Tạ Xiễn dùng ngón cái miết qua đôi môi đỏ ửng của cô, trên môi còn vương chút nước, mềm và ẩm.

“Không ngờ em lại giấu được chiêu này.”

Anh lại bật cười.

Châu Mạt giơ tay định gạt tay anh ra, nhưng Tạ Xiễn không chịu buông, ngược lại còn cúi xuống hôn lên môi cô một cái, giọng khàn khàn.

“Em đang ghen sao?”

Châu Mạt mím môi: “Sao tôi phải ghen?”

“Thật à?” Tạ Xiễn khẽ hỏi, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tối hôm đó ăn tối, Trần Du Tây xuất hiện chỉ là ngoài ý muốn. Anh đến gặp bạn học của Thẩm Nguyên, ai ngờ bạn cậu ta lại là bạn cùng lớp với Trần Du Tây. Sau khi ngồi vào bàn, Trần Du Tây đi một mình tới nhà hàng, bạn của Thẩm Nguyên thấy cô ta ăn một mình có vẻ cô đơn nên gọi qua ngồi cùng. Suốt cả bữa, anh không nói với cô ấy một câu nào.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sau này có gì em cứ hỏi thẳng anh.”

Châu Mạt lạnh nhạt đáp: “Tôi không hứng hỏi, buông tôi ra.”

Nói rồi, cô liếc mắt nhìn ra cửa, Vu Quyền sớm đã cao chạy xa bay, còn chu đáo đóng cửa giúp cô.

Tạ Xiễn vẫn không buông, còn hôn thêm mấy cái, rồi hỏi: “Khi nào thì cho anh đứng dậy?”

Lúc này Châu Mạt mới cúi đầu, nhìn tấm ván giặt dưới đầu gối anh. Những rãnh trên ván sâu rõ, từng đường từng đường.

Nhìn vào…
Chắc là đau…

Nhưng Châu Mạt chẳng thấy xót chút nào. Cô bật cười, hơi buông lỏng tâm tình, ghé sát tai anh, khẽ nói: “Đã muốn khoe khoang tình cảm thì quỳ cả đêm luôn nhé?”

Giọng cô mềm như nước, chỉ cần khẽ thở ra đã khiến người ta xao lòng. Tạ Xiễn khẽ nuốt một ngụm, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ qua má cô, thì thầm: “Được, quỳ cả đêm cũng được, đổi lấy hai tiếng của em…”

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, ánh mắt lại chẳng biết kiềm chế.

Châu Mạt hiểu rõ ý anh, cố ý hỏi lại: “Hai tiếng đã đủ với anh à?”

Tạ Xiễn nhướng mày: “Em muốn thêm giờ cũng được, anh theo tới cùng.”

Tai Châu Mạt nóng bừng, cô nắm cổ áo anh, đẩy mạnh một cái rồi bật dậy, đứng cao nhìn xuống, ra lệnh: “Quỳ tiếp đi, tôi chưa cho phép thì đừng có đứng dậy.”

Dứt lời, cô rời khỏi sofa, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Đến nửa đường, cô cầm điện thoại gọi cho trợ lý: “Nửa tiếng nữa đến đón sếp của em đi. Không giải quyết được thì gọi cái người tên Vu Quyền ấy tới.”

Cúp máy xong, cô bước thẳng vào phòng tắm.

Tắm xong chắc cũng phải hơn nửa tiếng, lúc ra Tạ Xiễn kiểu gì cũng biến rồi.

Hơi nước nhanh chóng phủ khắp phòng tắm, Châu Mạt không chút gánh nặng mà tắm rửa, ngửa đầu để nước nóng chảy xuống mặt, tóc và cơ thể. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tạ Xiễn quỳ gối trên tấm ván giặt.

Và cả lời giải thích lúc nãy của anh…

Cô nhắm mắt lại, đưa tay vuốt mái tóc ướt dính trên trán.

Nhịp tim dưới làn nước nóng bắt đầu tăng tốc.

Tắm xong, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến. Châu Mạt mặc bộ đồ ngủ dài tay, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

Cửa phòng tắm mở ra mang theo cả làn hơi nước.

Cô lười biếng đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách.

Tạ Xiễn đang ngồi trên sofa, ngậm điếu thuốc, tay cầm iPad. Nhận ra cô bước ra, anh nghiêng đầu, lấy điếu thuốc khỏi miệng, dụi tắt.

Ánh mắt anh rơi lên người cô, có phần lộ liễu.

Châu Mạt nheo mắt lại: “Sao anh vẫn chưa đi?”

“Đến vội quá, không đặt được phòng.” Tạ Xiễn đưa mắt lướt theo đường cong cổ của cô xuống dưới. Cô mặc bộ đồ ngủ rất chỉnh tề, cổ tròn, nhưng là váy ngủ. Ánh mắt anh dừng lại nơi đôi chân dài thẳng tắp của cô.

“Anh lừa ai chứ?” Châu Mạt không tin. Cái cách anh nhìn khiến cô có chút ớn lạnh, liền kéo vạt váy xuống rồi bước tới giá áo, lấy chiếc áo khoác dài.

Người đàn ông từ phía sau lại ôm lấy cô lần nữa, hơi thở ấm nóng kề sát bên tai: “Cho anh tá túc một đêm, được không?”

Khốn thật.
Tên đàn ông này đúng là một kẻ mê hoặc.
Không thể đồng ý được.

Châu Mạt siết chặt áo khoác trong tay: “Không có phòng, để tôi đặt giúp anh.”

Tạ Xiễn bật cười: “Được thôi, em thử xem có khách sạn nào dám nhận anh không…”

Chết tiệt.
Anh siết tay lại, ôm cô chặt hơn một chút, nói nhỏ: “Tối nay không động vào em, chỉ ngủ thôi.”

“Anh nằm mơ à? Anh ngủ sofa!!!” Châu Mạt hơi giãy ra, gằn lên.

“Được.”

“Thế thì sofa đấy.”

Vừa dứt lời, cô đã lập tức hối hận.
Chết tiệt.
Miệng nhanh hơn não.
Aaaaaaaa.

Đến khi nhận ra thì hành lý của Tạ Xiễn đã nằm gọn trong phòng. Rõ ràng tên đàn ông khốn kiếp này từ đầu đã có tính toán sẵn.

Châu Mạt ngồi trên sofa, lật kịch bản, nhưng đầu óc chẳng vào được chữ nào. Trong khi đó, tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra đều đều. Cô chống cằm, mắt dán vào một trang giấy mà chẳng đọc nổi câu nào.

Cửa phòng tắm mở ra, Tạ Xiễn bước ra trong bộ áo choàng tắm, hơi nước còn vương trên người. Thấy vậy, Châu Mạt đặt kịch bản xuống, đứng dậy quay vào phòng.

Lần này đoàn phim sắp xếp cho cô một phòng dạng suite, có phòng ngủ riêng biệt.

Cô mở cửa phòng ngủ, nói gọn: “Ngủ ngon.”
Rồi bước vào, tiện tay khóa cửa lại.

Tạ Xiễn vừa lau tóc vừa tựa lưng vào cửa, ánh mắt dừng trên cánh cửa đã đóng kín, khóe môi hơi cong lên.

Chiếc điện thoại đen trên bàn chợt rung lên.

Anh gác khăn, cúi xuống liếc nhìn.
Là một tin nhắn WeChat từ ông nội Tạ gửi tới.

Ông nội Tạ: [Xiễn à, cố lên con!!!]

Tạ Xiễn: “…..”

Giường còn không được ngủ chung, cố cái gì nữa?

Uống nhiều trà sữa ấm bụng thật, nhưng vì có hồng trà nên lại khiến Châu Mạt trằn trọc mãi không ngủ được. Cô lật người qua lại, cuối cùng ngồi dậy, mở cửa phòng.

Ngoài sofa, người đàn ông đang chống cằm, chăm chú xem tài liệu.

Cô vừa mở cửa, anh đã ngẩng lên nhìn, hai ánh mắt chạm nhau vài giây. Giọng Tạ Xiễn khàn khàn: “Sao thế? Mất ngủ à? Muốn anh nằm cùng?”

“Tôi ra lấy nước.” Châu Mạt né ánh nhìn, đi tới bàn rót nước.

Cô uống một hơi hết cả ly nước nóng rồi mới quay lại phòng.

Trước khi bước vào, cô lại nhìn anh một lần nữa.

Người đàn ông ấy ngồi rất yên tĩnh, mắt vẫn chăm chú vào tài liệu, chân dài bắt chéo, áo choàng hơi hé mở…

Nam chính đích thực là nam chính.
Đẹp đến mức khó rời mắt.

“Rầm” một tiếng, Châu Mạt đóng cửa lại.

Nằm lại trên giường, lần này Châu Mạt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong căn phòng này có chăn thừa, lúc Tạ Xiễn vào tắm, cô đã lấy một chiếc ra, đặt trên sofa cho anh.

Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên đánh thức cô dậy. Hôm nay là ngày khởi quay chính thức của bộ phim Hoàng Thái Hậu. Trong hơn hai tháng tới, cô sẽ ở lại phim trường phía Bắc để quay phim. Có thể đến khi hoàn thành, cũng vừa vặn đến Tết.

Châu Mạt thay một chiếc váy mới. Thời tiết se lạnh, cô chọn thêm một đôi tất da chân màu n.ude. Mặc thêm áo khoác, cô mới mở cửa phòng.

Ngoài phòng.
Tạ Xiễn đang ngủ, tay che trán.

Trên người anh phủ nửa chiếc chăn, phần cằm lộ ra ngoài, đường nét sắc sảo, mạnh mẽ.

Tiểu Sách và Tiểu Vân đứng nép một bên, đầy thận trọng. Tiểu Vân xách hộp đồ ăn sáng, chớp mắt hỏi nhỏ: “Gần đây sếp lại chọc giận chị sao?”

Châu Mạt thở dài: “…Tiểu Sách, Vu Quyền đâu?”

Tiểu Sách đáp: “Vẫn đang ngủ. Tối qua thức nguyên đêm chỉnh sửa video gì đó…”

“…”

Cô ngừng một nhịp rồi nói: “Đi thôi, mình đi trước.”

Nói rồi cô bước ra cửa. Vừa đi được mấy bước, cô lại quay lại, đến bên cạnh sofa. Cô nhìn người đàn ông đang ngủ vài giây, sau đó cúi người, đưa tay kéo lại chiếc chăn sắp tuột xuống đất, đắp ngay ngắn cho anh.

Lúc cô rút tay lại, bàn tay anh không biết từ đâu luồn ra, giữ chặt cổ tay cô. Giọng anh khàn đặc: “Ừm?”

Châu Mạt lập tức rút tay ra.

“Ngủ đến ngu người rồi.”

Rồi cô quay người, liếc Tiểu Vân và Tiểu Sách một cái. Cả hai lập tức đi theo cô rời khỏi phòng. Trước khi đi, Tiểu Vân còn để lại hai phần ăn sáng trên bàn trà.

Nhiệt độ ở đây vào buổi sáng và tối thường xuống thấp. Giờ này, trời chỉ khoảng 4 độ. Châu Mạt quấn khăn, ngoài cửa đã có xe đoàn đợi sẵn. Thành Anh ngồi ngáp dài tựa vào lưng ghế. Nhìn thấy cô lên xe, nói: “Chị đi theo đoàn vài hôm, đợi em quen nhịp rồi chị về Kim Đô xử lý một số chuyện. Còn có… vài tài nguyên chị phải tranh thủ giành lấy.”

Châu Mạt vừa ăn sáng vừa gật đầu: “Vâng.”

Dù sao hiện giờ cô đang cầm hai thiết bị giám sát, Thành Anh cũng không có quá nhiều việc. Hơn nữa trong tay chị còn nhiều nghệ sĩ khác, cũng không thể chỉ dồn toàn bộ sức vào cô được.

Đoàn phim đã thuê nguyên một khu lớn trong phim trường. Hoàng Thái Hậu là một kịch bản hoành tráng, tương tự như Ung Tình Châu Ngọc. Cô cùng hai ảnh đế được sắp xếp phòng hóa trang riêng. Ngoài ra còn có phòng hóa trang chung phân theo cấp bậc.

Như Trần Du Tây, mang theo chuyên viên trang điểm riêng, sẽ ở phòng hóa trang cấp hai.

Cảnh quay đầu tiên của Châu Mạt hôm nay là tại ngự hoa viên. Trong vai vị hoàng thái hậu trẻ tuổi, cô lần đầu tiên gặp Đông Doanh Vương tại nơi đó.

Khi ấy, cả hai đều không biết rằng sau này vì lập trường khác biệt mà mưu mô tính toán lẫn nhau, yêu mà chẳng thể đến được, giằng co đến mức đầu rơi máu chảy.

Chính vì vậy.

Hôm nay cô được hóa trang theo phong cách thanh thuần. Thợ trang điểm là người của đoàn phim. Thành Anh đập trán một cái, nói: “Chị quên mất, phải sắp cho em một trang điểm riêng mới đúng…”

Châu Mạt nhìn chị qua gương: “Em muốn Triệu Viên.”

Thành Anh bật cười, gật đầu: “Được, để chị đi liên hệ.”

Chẳng bao lâu sau.
Trang điểm và phục trang đã hoàn tất. Tiểu Vân đỡ Châu Mạt đứng dậy, cô mang giày, khoác áo choàng dài rồi bước ra ngoài.

Trời bên ngoài vẫn lạnh buốt.

Cô đứng nơi cửa, ngước nhìn bối cảnh cung đình tráng lệ và uy nghi trước mắt. Có một cảm giác như bản thân vừa xuyên không trở về thế giới trước kia. Những vai diễn thế này, cô từng diễn qua không ít.

Cô từng làm Quý phi, từng làm Hoàng hậu, từng làm Công chúa…

Đúng lúc ấy.
Từ phòng hóa trang bên cạnh vọng sang tiếng trò chuyện. Vì hai phòng quá gần nên đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ mồn một.

“Du Tây, sao mặt cậu đỏ thế?”

“Tớ… tớ vừa từ khách sạn về, gặp một người.”

“Ai vậy?”

“Tổng giám đốc Tạ.”

“Không phải chứ? Sao anh ấy lại ở đây?”

“Không rõ nữa, anh ấy vừa lên xe, hình như bận việc gì đó…”

“Tôi thấy Châu Mạt đến đoàn phim từ sớm rồi.”

“Vậy à?” Giọng Trần Du Tây trầm hẳn xuống: “Anh ấy không đến tìm chị Châu à?”

Ồ kìa, sau lưng thì bàn tán, miệng lại còn gọi là “chị Châu”, nghe tôn trọng thật đấy.

“Không biết nữa, theo cậu nói thì chắc là không rồi. Nếu đến tìm thì Châu Mạt đâu cần đến sớm như vậy? Với lại anh ấy cũng đâu nói gì về việc ghé đoàn phim…”

“Thật hả?” Đúng lúc đó, rèm cửa bị vén lên, Trần Du Tây cùng cô diễn viên kia bước ra. Vừa thấy Châu Mạt đang đứng ngay gần đó, cả hai người đều thoáng hoảng hốt.

“Chị… Chị Châu?”

“Châu… Mạt!”

Châu Mạt mỉm cười, khẽ gật đầu chào họ: “Chào buổi sáng.”

Khuôn mặt Trần Du Tây cứng đờ như bị táo bón: “Chào buổi sáng.”

Cô diễn viên kia thì không dám lên tiếng.

Cô ta cầm điện thoại lên, vờ như đang lướt tin tức để lảng tránh sự ngượng ngùng, nhưng chưa đến vài giây sau, sắc mặt liền thay đổi, gượng gạo kéo tay áo Trần Du Tây.

Cô ta ngẩng lên liếc nhìn Châu Mạt một cái, vẻ mặt vừa bối rối vừa không dám tin.

Trần Du Tây cũng cúi đầu nhìn theo. Chỉ một giây sau, sắc mặt cô thay đổi thấy rõ.

Top 8 tìm kiếm nổi bật trên Weibo.

#Tổng giám đốc Tạ quỳ trên ván giặt hôn Châu Mạt#, video lan truyền chóng mặt, khiến cả Weibo chấn động.

“Chồng người ta đúng là không bao giờ làm mình thất vọng, trời ơi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.