Edit + beta: Văn Văn.
Trong khoảng thời gian về nhà này, cô sống rất thoải mái.
Ông nội yêu thương cô là chuyện không còn gì bàn cãi, thỉnh thoảng Ngôn Cảnh cũng sẽ đến thăm cô, anh còn chu đáo mang theo rất nhiều món quà nhỏ. Điều làm cho người giúp việc ở nhà họ Kỷ kinh ngạc nhất đó là cậu chủ Kỷ Mặc Giác như trở thành một con người khác, mỗi ngày đều tìm cách khiến cô vui vẻ.
Đại Ninh không nói một câu nào với hắn, như thể cô gái đứng trên thuyền vì cứu hắn mà nhảy xuống biển ngày hôm đó không phải cô.
Trong lòng Kỷ Mặc Giác khá mất mát nhưng càng gặp thất bại thì hắn càng hăng hái, hắn cũng không biết xấu hổ mà mỗi ngày đều lượn lờ trước mặt cô để thể hiện cảm giác tồn tại.
"Chị, chị xem cái lắc tay này nè, chị thích nó không? Cái lắc tay này là nhãn hiệu mà hồi trước chị thích nhất... không thích à, không sao hết, mai em chọn lại cho chị."
"Đừng vứt đừng vứt, chẳng phải chiếc hộp nhạc vòng xoay này là cái mà năm chị mười bốn tuổi thích nhất ư, em tìm khắp cả thành phố cũng không thấy cái nào giống vậy, không dễ gì mới sửa được, mặc dù không thể phát nhạc nhưng nó có thể chuyển động, thật đó! Để em làm mẫu cho chị xem!"
"Là mèo con đó, chị nhìn đi."
Chàng trai trước mặt mở hộp ra, hắn nhìn Đại Ninh đang ngồi trên xích đu một cách mong đợi.
Một con mèo con màu trắng thò cái đầu nhỏ từ trong hộp giấy ra, tiếng kêu mềm như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/283213/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.