Từ sau chuyện con cua, Thời Mộ Dương mãi đến tối cũng không thèm bày sắc mặt tốt cho Đại Ninh xem.
Cơn giận của anh hóa thành thực tế, anh ném Đại Ninh ra khỏi phòng như muốn chứng minh điều gì.
“Xéo ra ngoài, cô tự đi tìm phòng ngủ đi, tìm không thấy thì ngủ ngoài bãi cát. Tránh xa ông ra một chút.”
Nếu là trước đây thì Đại Ninh đã tranh cãi với anh.
Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cãi nhau rất là phiền phức và mệt mỏi. Đổi phòng khác thì đổi phòng khác, Thời Mộ Dương vốn có chút tâm lý không ổn định, nửa đêm có tí gió thổi cỏ lay nào là anh cảnh giác tỉnh dậy ngay, sau đó còn lấy cô chắn đao thay không chừng.
Anh cho rằng bản thân mình rất được lòng người khác à?
Nhà gỗ có rất nhiều phòng ở, cô đã sớm thích căn phòng có hoa tươi nở rộ ngoài kia. Tiếc là cô lười di chuyển, chưa muốn dọn qua đó.
Bây giờ Thời Mộ Dương muốn tách ra ngủ riêng, trong lòng cô cảm thấy chẳng sao cả.
Đại Ninh đi từ từ về phía căn phòng có hoa tươi kia, hây một tiếng rồi ngã xuống giường. Giường không mềm bằng giường của Thời Mộ Dương nhưng may mà cũng không tệ.
Hồi trước nếu cô cảm thấy khó chịu một chút thôi là sẽ bới móc đến khi anh không chịu nổi.
Nhưng đúng như Thời Mộ Dương đã nói lúc trước, ở đây không ai thương cô nên cô cũng chẳng muốn nhõng nhẽo làm gì.
Đại Ninh hoàn toàn không có hứng thú với "chú nhỏ", cô chỉ muốn sống qua ngày thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-khong-co-khat-vong-song/283224/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.