Cha mẹ Bùi và em hai, em ba nghe những lời này đều thở phào nhẹ nhõm.
Cha Bùi lại càng vui vẻ, yên tâm: “Con tự quyết định là được.
”Khương Khê cười cười, ghi nhớ chuyện này.
Trong tiệc rượu ngày mai, e rằng sẽ có một trận chiến lớn đây.
*Ăn cơm xong, vừa đúng hai giờ chiều.
Loa của đại đội phát thúc giục đi làm.
Mấy ngày nay không tính bận việc đồng áng, công điểm không nhiều, mọi người đều có chút lười biếng, loa của đại đội gọi hồi lâu, cha mẹ Bùi cũng cùng nhau đi làm, ở nhà có Khương Khê, họ rất yên tâm.
Khương Khê đi rửa bát, để hai em gái đi đào giun cho gà ăn.
Sau đó cầm một quyển vở ghi chép mới đi đến phòng của Bùi Hạ Quân, vở mới này là cô mua, không cần phiếu, cô rút 100 đồng ở bưu điện, còn mua một chiếc bút máy, phiếu bút máy là mẹ Bùi đưa cho cô.
Ba chị em đều có vở ghi chép, Khương Khê muốn đến để làm bút kí.
Khương Khê học Đông y, đối với ngành này phần lớn đều là nhờ vào sự kế thừa.
Lúc mười tuổi cô đã bái một thầy thuốc Đông y làm thầy, sau đó học Đại học Đông y, sau khi khóa đào tạo kết thúc, làm thầy thuốc ở một viện Đông y, nhưng thầy thuốc là ngành học đến già cũng không hết.
Cô vì ngoài ý muốn mà đến đây, không có bệnh viện chuyên nghiệp cho cô phát huy, cũng không có thầy đào tạo, chỉ có thể ghi chép lại những kiến thức trong đầu, định kỳ ôn lại, đảm bảo y thuật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-khong-lo-me-ke-doi-chieu-to-thap-nien-70/1320231/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.