Chương 9: Cảnh báo tử vong
Edit: phuongchuchoe
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người đứng ngoài cửa, trên mặt mang vẻ bi thương, đáy mắt còn rơi lệ, miệng hé mở, nhưng lời định nói ra, lại im bật.
Tiếng khóc đinh tai nhức óc trong chốc lát.
Chỉ thấy Lục Lệ Hành đang đứng ở góc tường, vây Kỷ Khanh Khanh vào ngực, Kỷ Khanh Khanh xấu hổ tột độ không dám ngẩng đầu lên.
Ngược lại Lục Lệ Hành kịp thời phản ứng, điềm nhiên như không nhìn về phía Lục lão tiên sinh,"Ông nội, sao vậy?"
"Thiếu gia vẫn còn sống..." Lời nói này hiển nhiên không thích hợp, vừa mới nghĩ trong đầu liền nuốt ngược trở lại.
Dì Bùi nhìn thiếu gia vẫn còn êm đẹp đứng đó, vừa khóc vừa cười:"Lão tiên sinh, thiếu gia không có chuyện gì, thiếu gia không có chuyện gì!"
Lục lão tiên sinh thấy Lục Lệ Hành vẫn còn sống, run run rẩy rẩy, nhẹ nhàng thở dài.
Bác sĩ vội vã chạy đến, kiểm tra thân thể cho Lục Lệ Hành.
Lão tiên sinh đi đến bên giường, nắm tay Lục Lệ Hành thật chặt, ánh mắt lo sợ mà hồi hộp ,"Đứa nhỏ, cháu không sao chứ?"
Gần một tháng này Lục lão tiên sinh vì Lục Lệ Hành mà tận tâm tận sức, mái đầu vốn đen nhánh giờ trở nên phiếm bạc.
Lục Lệ Hành nắm tay ngược lại Lục lão tiên sinh: "Ông nội, ông đừng lo, cháu vẫn ổn."
"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi..."
Lão nhân gia một tháng trước nghe bác sĩ dặn dò chuẩn bị tâm lý làm hậu sự, ông sống đến từng tuổi này, đều đã xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-muon-lam-qua-phu/2235599/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.