Lúc Thẩm Ám tìm được Vân Yên, cô đã ngồi co thành một cục trong góc phim trường.
Trang phục diễn bằng lụa mỏng vẫn chưa thay, áo khoác cũng không mặc, chỉ biết ngồi ngơ ngác nhìn mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ ở xa xa.
Trong lòng anh căng thẳng mà sải bước đi qua.
Vân Yên nghe thấy tiếng động liền chậm chạp ngẩng đầu nhìn, còn chớp mắt vài cái, đôi mắt cô đỏ ngầu.
Có người bắt nạt cô?
Mi tâm Thẩm Ám lộ ra chút tàn nhẫn, anh vừa đi đến vừa cởi áo khoác ra, cuối cùng khoác lên người cô.
Áo khoác mang theo hơi ấm cơ thể của anh tiếp xúc với thân thể lạnh cứng của Vân Yên, cả người cô run rẩy nhưng không trốn tránh, cô vùi đầu vào trong khuỷu tay, không nhìn anh lấy một cái.
Thẩm Ám ngồi xuống bên cạnh cô, vì cô ngăn lại cơn gió gào thét thổi qua.
Áo khoác trên người Vân Yên trượt xuống một chút, lộ ra chỗ cổ tay trắng như tuyết của cô.
Thẩm Ám đưa tay qua, muốn kéo áo khoác lên cho cô, không ngờ cô lại né tránh.
Thẩm Ám ngừng một chút, lúc này mới hiểu được, hóa ra là cô giận anh.
Chắc là vì lúc nãy anh đi nhận điện thoại làm cô tìm không thấy.
“Xin lỗi.” Anh dỗ dành cô, trong nháy mắt lòng anh lập tức mềm nhũn: “Lần sau không đi nữa, luôn ở cùng em.”
Vân Yên thật ra là một cô gái cực kỳ dễ dỗ, thậm chí có đôi khi không cần dỗ dành.
Cô giận anh nhưng qua một lúc cũng hết giận thôi, chớp mắt cái là lại vui tươi hớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-muon-ly-hon/1281324/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.