Mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù rất khó để tin được, nhưng mà Vân Yên thấy, hình như vị boss phản diện này có một chút thích cô?
Trước kia không phải là không có người thích Vân Yên, cô đã bắt đầu nhận được thư tình từ lúc học cấp 2 rồi, đến sau này khi bị hỏi xin số điện thoại, bị chặn đường thổ lộ… Khi làm diễn viên quần chúng còn thiếu chút nữa là bị quy tắc ngầm.
Nhưng đều không hề có ngoại lệ, những người đó khi vừa thấy được sức lực có thể quật ngã một người đàn ông vạm vỡ của cô thì đều ào ào rút lui có trật tự.
Mà Thẩm Ám thì sao, mới xuất hiện bên cạnh cô khoảng nửa năm thôi.
Anh chẳng những biết sức lực của cô lớn mà còn không ít lần bị cô đánh cho.
Tất cả những khuyết điểm của cô, tất cả những trò hề, giây phút mất mặt nhất, toàn bộ đều bị anh chứng kiến.
Vậy mà, anh còn có thể thích cô?
Vân Yên nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Môi anh chỉ thoáng chạm vào thôi mà Vân Yên đã hoảng hốt vài giây, lúc mở mắt ra nhìn Thẩm Ám vẫn đang yên bình nằm ở chỗ cũ, hơi thở vững vàng giống như chưa hề tỉnh dậy.
Bây giờ thật xấu hổ, cô cũng không thể lay người ta tỉnh dậy, hỏi vì sao lại muốn hôn cô đi?
Vân Yên đưa tay chống trán, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, giống như nụ hôn của anh vẫn còn ở đó.
Cô đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Liếc nhìn thấy chiếc khăn lông rớt ở trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-muon-ly-hon/1281326/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.