Sâu tiên bị Lâm Nguyệt gọi về, mặc dù hơi không đồng ý nhưng vẫn bay về bên cạnh Lâm Nguyệt. Chỉ là lại không giống như trước tụ lại thành một quả cầu bạc như cũ nữa, treo ở vạt áo Lâm Nguyệt, mà cứ thế vây quanh nàng bay múa, hơn nữa còn phát ra tiếng bay vù vù hưng phấn, thậm chí còn rục rịch muốn bay tới lão tổ ma cung nữa!
Ngay khi sâu tiến trở về trong nháy mắt, mũi tên màu đỏ đã tập kích tới, lão tổ ma cung hừ lạnh một tiếng, cũng không cố nhìn vết thương trên tay, trực tiếp đưa ra chộp, trong nháy mắt đã chộp được một nắm mũi tên to thô như trẻ con kia!
Nhìn mưa mũi tên sắc bén lại bị lão tổ Ma cung tiện tay tóm được, rồi quỷ dị vỡ vụn ra, trong nháy mắt hóa thành một luồng sương mù màu đỏ sẫm ngập tràn hương.
Cảm giác được nhưng luồng dương mù đó khác thường, song lão tổ ma Cung lại chẳng thèm để ý, tu vi của lão ta đã tới cảnh giới như thế, chẳng có loại độc vật nào làm gì được lão ta, vì thế mặc dù lão ta biết những luồng sương đỏ sẫm này là loại kịch độc, song cũng không để ý cho lắm mà ngược lại với ma khí thôn tính bị loại sâu bạc thôn tính đả thương tay lão ta thì hơi kiêng kỵ.
Lão tổ ma cung nhìn miệng vết thương trên tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, tay lão ta run lên, trong nháy mắt một đám ma khí đen bao trọn quanh tay, lát sau, ma khí tan đi, cả bàn tay đã khôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-nghich-tap-khuynh-thanh-doc-tien/1844604/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.