Là của anh thì sẽ là của anh, không phải là của anh có ép cũng không phải chuyện tốt gì, dù sao phúc hay họa chỉ trong ý nghĩ, có phúc quá mức thì tai nạn có lẽ tới ngay.
Đối với điều này Lâm Nguyệt nhìn thấu, chỉ cần tính mạng không nguy hiểm thì nàng cũng không phải người có lòng tham.
Còn phần chỗ hang cổ tu này, nàng thật sự hết cách rồi, dù gì nàng cũng nghĩ cần phải thay đổi vận mệnh của mình, trốn ra từ chỗ hang cổ tu này, dây là lựa chọn duy nhất của nàng.
Trở lại bình thường, Lâm Nguyệt không do dự nữa, chậm rãi tiến lên trước bộ xương nghiêm túc quỳ xuống, nói, “Tiểu nữ tử Lâm Nguyệt, hôm nay đột nhập vào vùng đất tiền bối tĩnh tu được hưởng ơn của tiền bối, lòng vô cùng cảm kích chẳng có gì báo đáp, nguyện giúp tiền bối gom lại xương cốt, rất mong tiền bối tha thứ cho tội đã quấy rầy”
Nói xong, Lâm Nguyệt với thái độ thành khẩn đã bái ba vái trước bộ xương rồi mới đứng lên tiếng gần bộ xương, đưa tay gỡ thứ treo lủng lẳng trên bộ xương xuống.
Nàng không để ý tới, lúc nàng vừa quỳ xuống lạy, hốc mắt trống rỗng của bộ xương chợt lóe, ngay sau đó thứ chấm đen treo lủng lẳng tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Chấm đen nhỏ nhất đó, do bộ xương mặc bộ đồ đen nên Lâm Nguyệt cũng không thấy, giờ phút này nàng đang rất cẩn thận gỡ thứ treo lủng lẳng ra, lại không ngờ vừa chạm tay vào thứ lủng lẳng đã thấy ngón tay bị đấm nhói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-nghich-tap-khuynh-thanh-doc-tien/1844880/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.