Nghe nữ nhân này nói vậy, nàng đoán có lẽ chủ nhân khối thân thể này lúc nhỏ được vị lâu chủ kia đem về nuôi lớn, Phong Nguyệt Lâu, chẳng lẽ. . . . . .
Suy nghĩ tới đây,trong lòng Lâm Nguyệt trầm xuống, vừa rồi nàng nghĩ tới một cái khả năng. . . . . .
Y phục của nữ nhân này so với nàng cùng một kiểu dáng. . . . . . Nơi này đến cùng là cái địa phương gì?
Lúc này, nghe nữ nhân kia lải nhải , Lâm Nguyệt cảm thấy nhân sinh khắp nơi tràn ngập khoa trương cùng giả tạo, trong tiểu thuyết viết không sai,nàng không phải là một ví dụ tiêu biểu sao?
Đi xuyên qua một đình viện,lại lướt qua một núi giả thật lớn, nữ nhân đi vào một góc sân nhìn qua có vẻ rất xa hoa, gõ cửa, nói:"Lâu chủ, người đã đến rồi."
Qua nửa ngày, bên trong mới truyền ra một thanh âm dễ nghe nhưng khó phân biệt.
"Nàng đã thông suốt rồi sao ?"
"Hồi lâu chủ, nàng đã nghĩ thông suốt rồi."
Bên trong trầm mặc một lát, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên không gió mà bay, mở ra một nửa.
"Cho nàng đi vào."
Nữ nhân cung kính đáp, sau đó đẩy đẩy Lâm Nguyệt đi vào.
Lâm Nguyệt giờ phút này tâm tình rối loạn một mảnh, không biết vì sao lại cảm thấy bên trong gian phòng xuất hiện một cỗ áp lực vô hình, nặng nề đè nặng trong lòng nàng, nhưng trong hoàn cảnh này nàng lại không thể lùi bước ,chỉ có thể chậm rãi đẩy cửa tiến vào.
Bước vào phòng, Lâm Nguyệt cảm thấy này cỗ áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-nghich-tap-khuynh-thanh-doc-tien/1844912/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.