Vừa bước ra, bà ta đã và phải Diệp Ngư đang từ phòng bên đi ra.
Tôn Nguyệt Nga chần chừ một chút, sau đó kéo Diệp Ngư sang một bên, quan sát xung quanh, không tìm thấy ai cả, mới nói:"Tưởng Tưởng, ba...!thím ba vừa nghe được tin tức gì đó!"Diệp Ngư có chút hoang mang, cô ngẩng đầu, mới thực sự chú ý đến người thím ba trước mặt.
Cô đã về nhà được vài ngày, nhưng thím ba của mình lại giống như người vô hình, đây là lần đầu tiên cô nhận xét về Tôn Nguyệt Nga một cách kỹ lưỡng.“Thím ba, thím cứ nói!"Tôn Nguyệt Nga cảm thấy ngượng ngùng khi bị nhìn chăm chú, khuôn mặt lúng túng của bà ta hiện lên một chút đỏ ửng.
Bà ta nói nhẹ nhàng vào tai Diệp Ngư vài câu, sau khi nói xong, bà ta vò vò góc áo: "Thím...!thím chỉ nghe được những điều này, cháu...!cháu nhắc nhở cha mẹ mình hãy cẩn thận nhé!"Diệp Ngư cảm thấy rất bất ngờ: "Cảm ơn thím Tôn đã giúp chúng cháu!"Tôn Nguyệt Nga vẫy tay, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Ngư đầy yêu thương: "Thím cũng không giúp được gì!" Bà ta dừng một chút, hiếm hoi mà vuốt nhẹ má Diệp Ngư: "Giá mà thím ba có thể sinh được một cô con gái xinh đẹp như cháu thì tốt biết mấy!"Nhưng đáng tiếc!Bà ta cả đời này không có con cái.Diệp Ngư cảm nhận được, Tôn Nguyệt Nga thực sự thích cô, và cũng thực sự muốn có một đứa con, cô mỉm cười ngọt ngào: "Thím ba, người tốt sẽ có quả báo tốt, sau này thím chắc chắn sẽ có con mà!"Diệp Ngư không nói sai.Trong kiếp trước, Tôn Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-o-thap-nien-70-duoc-cung-chieu/393820/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.