Vương Lạt Bát nghỉ một chút lấy hơi, vội vàng nói: "Còn không phải là vì chiếc vòng tay vàng đó sao, nghe nói chiếc vòng tay vàng kia là tài sản của nhà nước, nhà họ Hạ lấy tài sản của nhà nước đi tiêu xài, công an không bắt họ thì bắt ai??"Có người suy nghĩ nhiều, không nhịn được hỏi một câu: "Thế…thế chúng ta cũng đi nhà địa chủ đào kho báu, công an…công an có bắt chúng ta không?"Đây là câu hỏi chung trong lòng mọi người, tất cả nhìn chằm chằm vào Vương Lạt Bát.
Vương Lạt Bát suy nghĩ một chút, có hơi lo lắng: "Chắc không đâu? Công an đến nhà họ Hạ, chắc chắn là bắt người đã nhặt được kho báu, dù chúng ta có đi tới nhà địa chủ đào kho báu, nhưng chúng ta không đào được gì cả!"Mọi người nghe xong, theo bản năng lùi lại một bước, muốn tránh xa Hạ Hiểu Như.
Chiếc vòng tay vàng này là Hạ Hiểu Như nhặt được, còn hai người Hạ Thuận Đạt và Hạ Hiểu Vĩ là bị liên lụy mà thôi.
Trước đây Hạ Hiểu Như đắc ý bao nhiêu, bây giờ cô ta sợ hãi bấy nhiêu.
Cả người cô ta run lên, mặt tái nhợt, giọng nói nghẹn ngào: "Thím Vương, không phải thím đang gạt cháu chứ?”Vương Lạt Bát thở dốc một hồi, chống nạnh: “Thím lấy chuyện này lừa cháu làm gì? Thím nhìn thấy rõ ràng mà, công an đè đầu cha và anh trai của cháu, còng tay dẫn đi mất tiêu rồi!"Hạ Hiểu Như ngẩn cả người, xe đạp không kịp nhặt mà cứ thế quay đầu chạy về nhà.
Hạ Hiểu Như đi rồi, những người còn lại nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-o-thap-nien-70-duoc-cung-chieu/393843/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.