“Làm gì có—” Nam Lĩnh Nhiêu Hoa vừa định khiêm tốn, thì thiếu niên phía trước đã lạnh nhạt buông thêm một câu: “Vài chục năm sau, ngươi có thể khoe khoang với người ta rằng ngươi từng cứu một người ở Thần Nông cốc, sau đó lại chọc người đó tức chết, cam đoan chẳng ai có thể đặc sắc như ngươi.”
Nam Lĩnh Nhiêu Hoa: “……”
Lâm Phù Phong cũng chưa từng nghĩ, bản thân lại có thể ở lại Thần Nông cốc gần trăm năm.
Lúc đầu, hắn chỉ là muốn trốn tránh thế giới bên ngoài, nhưng sau đó lại thành thói quen. Hắn quen với việc chờ Nam Lĩnh Nhiêu Hoa đến tìm mình, quen với việc nàng ngồi cạnh trò chuyện, chọc hắn vui vẻ, cũng quen với mỗi lần hắn tu luyện tiến cấp, lại nghe được những lời khen ngợi ngộ nghĩnh của nàng như: “Phù Phong thật là lợi hại.”
“Phù Phong, huynh chính là thiên tài mà sư phụ từng nhắc tới đúng không?”
“Sau này huynh ra ngoài cướp thân, dù không cướp được người ta thì chí ít cũng có thể đánh thắng người ta, mà có thua thì cũng không đến mức bị đánh sống dở chết dở nữa.”
Lâm Phù Phong duỗi ngón tay búng vào trán nàng, “Ngày nào cũng nhắc chuyện ta đi cướp thân, ngươi không nói được câu nào đàng hoàng à?”
Nam Lĩnh Nhiêu Hoa bật cười, “Vậy thì huynh kể tiếp cho muội nghe đi, huynh bị yêu tà đuổi đánh, rồi bất đắc dĩ rơi xuống vực thế nào ấy?”
Lâm Phù Phong hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
hắn sống ở Thần Nông cốc quá yên ổn rồi. Nam Lĩnh Nhiêu Hoa không phải lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716549/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.