Lâm Táp Táp mắt sáng rực. Nàng nhớ rõ câu này Phong Khởi cũng từng nói ở giai đoạn sau trong sách, sau đó hắn liền giam cầm Lạc Thủy Vi, rút linh căn, phế tu vi, đánh gãy chân nàng ta, hành hạ đến mức thê thảm không thể tả.
Chẳng lẽ tình tiết lại được đẩy sớm hơn?
Lâm Táp Táp thì mong Lạc Thủy Vi sống càng thê thảm càng tốt, thế là nàng lập tức gật đầu tán thành lời hắn: “Cũng đúng, quan tâm nàng có yêu ngươi hay không làm chi, chỉ cần ngươi yêu đến sảng khoái là đáng rồi.”
Phong Khởi mắt tối đi, chăm chú nhìn nàng, thấp giọng lặp lại câu nói ấy, rồi bất chợt bật cười: “Câu này… hay lắm.”
Dù người khác có yêu hay không, chỉ cần hắn đạt được điều mình muốn, yêu đến thống khoái, vậy là đủ.
Lâm Táp Táp giơ tay làm động tác cổ vũ cho hắn. Dưới sự thúc giục không cam lòng của tùy tùng bên cạnh, nàng mới uể oải xoay người, quay về chính điện.
Cổng tông môn từ từ khép lại, bên ngoài chỉ còn lại một mình Lạc Thủy Vi. Nàng ta oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn thật lâu, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng mới xách gói đồ, lặng lẽ rời đi xuống núi.
Nàng không hề nhận ra, cũng chẳng ai thấy được, ngay khi nàng xoay người rời đi, một tấm phù vàng nhẹ nhàng rơi xuống phía sau lưng nàng, rồi trong nháy mắt… biến mất không còn dấu vết.
Khi Lâm Táp Táp trở về chính điện, Lăng Dương Thiếu quân đang ngồi ngay vị trí nàng vừa rời khỏi. Hắn nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716564/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.