Hạ Lan Lăng nghe xong, khẽ ngẩn ra một chút, rồi quay đầu nhìn vào đôi mắt của Lâm Táp Táp, trong đôi mắt sâu thẳm không có chút cảm xúc nào, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Là ai dạy nàng những lời này?”
Lâm Táp Táp không hiểu sao cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nàng cố vểnh cổ lên, không muốn thua kém khí thế, nhưng giọng nói lại bất giác yếu đi một chút: “Còn cần ai dạy sao? Ta… ta chỉ thấy huynh đúng là kiểu người như vậy thôi.”
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Hạ Lan Lăng bỗng tối sầm lại, như có một lớp bóng tối bao phủ. Hắn bất ngờ cúi người, áp sát vào nàng, một tay chống lên cạnh giường, gương mặt tuấn tú của hắn bị bóng tối phủ lên, khí chất ma mị lạ thường. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt đối diện với nàng, giọng nói đầy ẩn ý và sắc bén: “Chỉ là giống sao?”
“Nàng chắc chắn… chỉ là giống thôi sao?” Biết đâu, hắn vốn dĩ chính là loại người đó. —— Lâm Táp Táp vô tình buột miệng một câu, lại dường như chạm đến thế giới nội tâm bí mật nào đó của Hạ Lan Lăng. Hoặc có lẽ hắn cảm giác được nàng đang muốn nhìn thấu hắn, nên bất ngờ trở mặt, lạnh lùng dò xét, khiến nàng giật nảy mình, não bộ trống rỗng, chẳng nhớ rõ mình đã rời khỏi đó bằng cách nào. Đêm ấy nàng nằm mộng thấy ác mộng. Nàng mộng thấy mình vì quá mức mỹ lệ, người gặp người mê, mà bị một đôi kẻ bi3n thái nhìn trúng rồi giam cầm. Hai kẻ đó không chỉ dùng xích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716574/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.