Trong tiếng hò reo đầy phấn khích của mọi người, Lâm Táp Táp lại một mình chống cằm nhìn mặt trời mọc. Nàng giơ tay lên như muốn chạm lấy quầng sáng chói lòa ấy, mà chẳng buồn liếc mắt nhìn mộ cảnh sắp bước vào.
“Nhìn cái gì vậy?” Một góc trong tầm mắt hiện lên bóng áo đen, Phong Khởi không biết từ bao giờ đã đứng cạnh nàng.
Lâm Táp Táp lúc này chẳng có tâm tình cãi nhau với hắn, chỉ tay về phía mặt trời đang dần nhô lên, cảm thán: “Tranh thủ ngắm thêm vài lần đi, lát nữa vào Bách Mộ Quật rồi thì chẳng còn thấy được nữa đâu.”
Cứ như thể chẳng bao giờ còn thấy được mặt trời của ngày mai vậy.
Phong Khởi khựng lại một chút, không nhìn mặt trời mà nhìn nàng.
Lâm Táp Táp chợt nhận ra câu nói có thể gây hiểu lầm, bật cười khúc khích: “Ê, ta không phải nguyền rủa ngươi đâu nha, ý ta là trong Bách Mộ Quật không có nhật nguyệt, đến lúc đó muốn ngắm mặt trời cũng không có đâu.”
Vừa dứt lời, phi chu đã tiến sát bí cảnh Bách Mộ Quật. Lâm Văn Ngạn chạy đến hỏi: “Chúng ta ngự kiếm vào, hay là…”
“Đã có phi chu thì ngự kiếm làm gì cho mệt.” Lâm Táp Táp không cho phi chu dừng lại, điều khiển nó lao thẳng về phía xoáy khí của bí cảnh.
Dưới áp lực từ dòng khí khổng lồ đang xoay tròn, ai nấy đều cảm nhận được uy áp đến từ thiên địa, trong khoảnh khắc không một ai mở miệng, tất cả đều căng thẳng tập trung nhìn xoáy khí nuốt trọn phi chu.
“Ong ——”
Phi chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716582/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.