“……”
Hạ Lan Lăng đem Lâm Táp Táp đưa đến đỉnh một vách núi hiểm trở.
Ngay trước mắt bao người, hắn đã đẩy nàng xuống vực sâu.
Chúng nhân chỉ thấy được hắn phát cuồng, thấy được hắn vô tình lạnh lẽo, mà chỉ có Lâm Táp Táp mới hiểu—khi hắn đẩy nàng rơi xuống, cánh tay ôm lấy nàng lại run lên, như thể… chẳng nỡ buông tay.
“Lâm Táp Táp”
Khi thân thể nàng rơi khỏi lòng hắn, bên tai nàng có tiếng hắn thì thầm như gió thoảng: “Ta cho nàng trăm năm tự tại.”
Gió lớn gào rít nơi vách đá, bốn phía vang lên tiếng kinh hô của đệ tử các tông môn.
Nhưng giọng hắn quá nhẹ, nhẹ đến mức chẳng khác gì tiếng gió, khiến Lâm Táp Táp chẳng thể phân biệt—đó là lời thật hắn nói, hay chỉ là ảo thanh trong cơn gió lộng.
Nàng bắt đầu rơi xuống.
Gió lạnh như dao, cuốn nàng xoáy vào vực thẳm không đáy. Kỳ lạ thay, rõ ràng nàng luôn sợ chết, vậy mà lúc này, rơi vào tuyệt cảnh lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Nàng ngửa người, lưng hướng về vực, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hạ Lan Lăng.
Hắn cũng đang nhìn nàng.
Trên thân là y sam trắng toát nhuốm máu, hắn đứng trên vách cao nhìn xuống nàng, mặt mày u ám không rõ, giữa trán lấp lóe pháp ấn đỏ thắm. Có người đang quát mắng, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, chỉ khẽ bật cười, đoạn xoay người rời đi—không hề do dự.
Ngay khoảnh khắc thân ảnh hắn biến mất nơi mép đá, cổ tay Lâm Táp Táp đột nhiên phát sáng—kim quang của Kình Lý* chói lòa. Đồng thời, long ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716692/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.