Đêm đó, sau khi Thẩm Mặc dỗ tiểu Tô Mạn ngủ trên chiếc giường nhỏ, cô ấy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tô Lê.
Tô Lê biết chắc cô ấy sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn thấy Thẩm Mặc, cô ấy nghiêng người, chừa chỗ cho cô: “Lên đây nào.”
“Em đừng cử động...” Thẩm Mặc lo lắng nói.
Tô Lê chớp mắt: “Chị đã ở đó khi kiểm tra rồi mà, chẳng lẽ chị còn không biết em bị thương thế nào sao?"
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu.”
Nghe những lời này, Thẩm Mặc sững sờ nhìn cô, rồi đột nhiên nước mắt lăn dài mà không hề báo trước.
Tô Lê ngẩn người.
Tiểu Tô Mạn còn đang ngủ, cô ấy không dám lớn tiếng, vội vàng an ủi: “Thật sự không sao mà, bác sĩ chỉ cho em nằm viện để theo dõi, chị đừng, đừng khóc nữa mà.”
Rõ ràng những lời an ủi này không có tác dụng, Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy tay cô ấy: “...Chị mà khóc, tim em đau nhói, càng lúc càng khó chịu... đau lắm..."
“...Um.” Thẩm Mặc cuối cùng cũng dừng khóc.
Cô ấy lau nước mắt trên mặt: “...Em đừng buồn, chị sẽ không khóc nữa.”
“Ngoan.” Tô Lê nắm lấy tay cô ấy, kéo cô nằm xuống bên cạnh, “Em thật sự không sao mà."
Nói rồi, cô ấy hôn nhẹ lên mu bàn tay của Thẩm Mặc: “Đừng lo lắng, được không?”
“Xin lỗi.” Thẩm Mặc dựa vào ngực cô ấy, “Chị, chị đáng lẽ phải đoán được rằng anh ta có thể làm liều... lo trước việc an ninh."
“Haiz, chị nói thế thì em cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-a-quyet-dinh-dinh-cong/1183985/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.