Sau bữa tối, họ tạm biệt Lý Tư Viện, rồi trở về căn hộ.
“Tư Khang” và “Đại Phúc”— hai con mèo con nhỏ xíu đã được người giúp việc cho ăn. Thấy họ trở về, cả hai liền thân thiết chạy đến cọ cọ.
Tô Lê và Thẩm Mặc mỗi người ôm một con, cùng trở về phòng khách.
“Đại Phúc" có lẽ đã hoàn toàn hồi phục rồi.” Tô Lê nhắc đến con mèo hoa, “Gần đây em thấy nó phá nhà không kém gì Tư Khang", nhảy lên nhảy xuống, trông rất khỏe khoắn."
Thẩm Mặc mỉm cười, vuốt ve cái bụng bé xíu mà “Tư Khang” chủ động lật ra: “Béo hơn trước nhiều.”
“Mèo con lớn nhanh lắm, chúng ta nuôi ăn ngon uống tốt như thế này, không béo mới là có vấn đề.” Tô Lê trêu đùa chú mèo hoa, bất ngờ liếc thấy hai cái đèn lồng nhỏ dưới bụng của nó.
Cô nheo mắt: “Trước mùa xuân phải thiến hai đứa này, không đến lúc động dục thì khó mà lo liệu.”
“Meo?” Thẩm Mặc còn chưa nói gì, “Đại Phúc” đang nằm trong lòng Tô Lê đột nhiên lật mình đứng dậy, bắt đầu kêu "meo meo meo" với cô.
Tô Lê bụm miệng, cười không ngừng: “Xong rồi, haha, hình như nó hiểu rồi haha."
Chú mèo hoa cong lưng: "Meo~!"
Thẩm Mặc nghiêng người tới, xoa đầu nó, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào.”
“Đại Phúc” không thèm nể mặt cô, đạp chân nhảy xuống khỏi ghế sofa, chạy đến chỗ cây mèo cao, trèo lên tầng trên cùng. “Tư Khang” thấy vậy cũng đi theo, rồi cả hai anh em cùng nằm gọn trong ổ mèo trong suốt trên cao, liếm lông cho nhau.
“Ừm.” Tô Lê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-a-quyet-dinh-dinh-cong/1184030/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.