Ánh đèn lộng lẫy, tiếng cười nói hòa vào nhau, Tô Lê kéo váy bước qua đám đông, như một người ngoài cuộc hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Ra đến cửa, gió mát thổi qua, mái tóc dài của cô bay phất phơ trong không khí, nhưng suy nghĩ của cô lại dần trở về thực tại.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi áo ngoài của cô rung lên, cô cúi đầu, nhìn thấy cuộc gọi từ Thẩm Mặc.
Vừa định trượt tay để nghe, điện thoại đã bị đầu bên kia tắt.
Tô Lê còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói vang lên từ phía trước: "Tô Lê."
Thẩm Mặc mặc một chiếc váy dài màu bạc, mái tóc dài được búi trang nhã, để lộ chiếc cằm thanh tú và chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Vì người yêu ở ngay phía trước, cô nở nụ cười nhẹ, nâng gấu váy, chậm rãi bước lên bậc thang.
Ánh đèn đường chiếu xuống cô, như khoác lên người một tấm áo choàng bằng ánh sáng, đẹp đến không giống người phàm.
Tô Lê ngơ ngẩn trong hai giây, đến khi lấy lại tinh thần, cô đã vô thức đón lấy tay Thẩm Mặc đưa ra.
Cô có chút kinh ngạc: "Đến nhanh vậy?"
"Vì chị bảo tài xế lái nhanh." Thẩm Mặc đáp rất nghiêm túc.
Cô nhìn vào bên trong cánh cửa, ánh mắt trong veo, nhưng nụ cười trên môi không giấu được: "Em cố tình ra đây để đón chị à?" Không đợi Tô Lê trả lời, cô đã mặc nhiên chấp nhận câu trả lời đó, cầm lấy tay Tô Lê hỏi: "Em đứng đây đón chị bao lâu rồi?"
"Không lâu, tôi vừa mới ra." Tô Lê ngượng ngùng sờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-a-quyet-dinh-dinh-cong/1184113/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.