Tô Lê định đi lấy nước, tiện đường gửi một tài liệu, còn chưa bước vào văn phòng đã thấy Kiều Mộc Mộc vừa khóc vừa nhét đồ vào thùng giấy.
Rõ ràng cô gái đó khóc rất đau lòng, nhưng mọi người xung quanh đều tỏ vẻ vui mừng.
Tô Lê có thể nghe thấy họ thì thầm.
"Phiền chết mất, cô ta còn định làm trò đến bao giờ nữa?"
"Đừng nói cô ta, cẩn thận cô ta nghe thấy! Mau để cô ta dọn xong đi nhanh!"
"Tạ trời tạ đất cuối cùng cô ta cũng đi rồi, sau này khối lượng công việc của chúng ta ít nhất giảm đi hai lần!"
"....."
Tô Lê suy nghĩ một lúc rồi bước tới.
Giao tài liệu xong, cô đi về phía Kiều Mộc Mộc.
Kiều Mộc Mộc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng: "Tô Lê..."
Tô Lê nhắc nhở: "Trước đây cô là trợ lý đặc biệt của tôi, nhiều tài liệu bảo mật nằm trong tay cô. Thu dọn đồ đạc cẩn thận, đừng mang đi thứ gì không nên mang."
Kiều Mộc Mộc: "..."
Trần Du ở bên cạnh: "Tổng giám đốc Tô yên tâm, tôi sẽ giám sát."
Tô Lê gật đầu.
Cô vừa định quay người rời đi thì nghe thấy Kiều Mộc Mộc hét lên sau lưng: "Tô Lê, chị sẽ hối hận! Tôi nhất định sẽ khiến chị hối hận vì đã sa thải tôi hôm nay!"
Nói đến khả năng làm việc của Kiều Mộc Mộc, Tô Lê thực sự không thể kìm lại được.
Vì vậy cô quay lại hỏi: "Cô định khiến tôi hối hận thế nào?"
Kiều Mộc Mộc nghiến răng.
"Tôi thực sự hối hận đấy." Tô Lê mệt mỏi xoa trán, "Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-a-quyet-dinh-dinh-cong/1184122/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.