Bạch Thiên Ý từ từ mở mắt, cơ thể mệt mỏi, ê ẩm như muốn rụng rời. Cô nhìn xung quanh phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, phòng bệnh này thật to, sang trọng và đầy đủ tiện nghi. Cô thầm nghĩ: 'Mình vẫn còn sống ư?'
Bỗng cô nghe một âm thanh của tiếng mở cửa liền đưa đầu nghiêng về phía cánh cửa, một người phụ nữ xa lạ khoảng ngoài bốn mươi tuổi bước vào. Tuy đã hơn bốn mươi nhưng bà vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt nhất chính là làn da vừa trắng sáng lại mịn màng ấy thật là thu hút mắt người. Bà nhìn thấy cô vội vàng chạy đến giường bệnh của cô, vui mừng hỏi:
"Thiên Thiên con tỉnh rồi sao? Thật may quá.. may quá."
Bàn tay bà nắm lấy tay cô, ánh mắt chan chứa lệ. Không, ánh mắt này là sao ánh mắt thâm tình chất chứa niềm vui, nỗi lo này đang nhìn cô ư? Cô chưa thoát khỏi ý nghĩ ấy thì âm thanh của người phụ nữ ấy vang lên:
"Thiên Thiên con chờ mẹ một lát để mẹ thông báo cho bác sĩ, đúng rồi.. đúng rồi mẹ phải gọi điện cho cha con biết.. đợi mẹ.."Bà vỗ nhẹ lên bàn tay cô rồi vội vã chạy ra khỏi phòng. Bạch Thiên Ý lại tiếp tục bị lời nói và hành động này mà lòng chợt ấm áp lạ thường.
"Mẹ.. mẹ ư? Đã rất lâu rồi mình chưa nghe đến nó . " Ánh mắt cô vẫn tiếp tục nhìn ở nơi cánh cửa ấy nhưng lại xa xăm mà nhớ về chuyện cũ. Trong lòng thầm nhớ chuyện cũ 'Mình cũng đã từng có mẹ'. Nghĩ đến đây lòng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-thi-da-sao/2266253/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.