Tống Giản vuốt ve gương mặt hắn nhưng chỉ có thể giả vờ không hiểu ý của hắn.
Nếu không phải những lúc cần thiết, nhân viên trên nguyên tắc đều không được phép tự mình lựa chọn nhảy qua cốt truyện.
"Đừng khó chịu", như để bồi thường, nàng chỉ có thể hôn lên mặt hắn, thấp giọng nói, "Ta rất nhanh sẽ trở lại"
Cuối cùng Dạ cũng không một mực giữ nàng lại.
Làm ám vệ, hắn sớm đã hình thành thói quen phải nghe theo phân phó của chủ nhân, hắn phải giấu đi tình cảm riêng chứ không phải đưa ra suy nghĩ và ý nguyện của mình.
Dưới sự thúc dục của sự luyến mộ kia, yêu cầu lớn nhất mà hắn có khả năng đưa ra, bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Khi Tống Giản đi đến cửa phòng Nam Cung Thuần, vừa lúc nhìn thấy một vị vú già đứng đó, bà vẻ mặt đầy do dự, muốn vào lại không dám.
Nàng không khỏi hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Vú già kia nghe vậy, tức khắc cả kinh xoay người lại, bà cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn nàng.
Thấy bà sợ mình như rắn rết thế kia, Tống Giản nghĩ trong mắt những người này, nàng có lẽ đã chẳng khác gì kẻ biến thái, không, hẳn đã là biến thái.
Nếu đổi lại là nàng được thuê đến làm vệ sinh hàng ngày, nhìn thấy một người nam nhân bị đánh gãy tứ chi ném trên giường, còn bị làm nhục như thế...
Nói không chừng, nàng đã trực tiếp báo quan.
Nhưng những người này đều do Dạ tìm về, giống kỹ nữ già trước đây, vẫn luôn trà trộn trong vùng đất xám xịt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-thuan-ai-van/469252/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.