Lê Hằng và Lê Thanh chỉ gặp nhau một lần.
Nhưng cũng đủ khiến Lê Thanh đau đầu.
Rốt cuộc là Đỗ Khanh Khanh đã liên lạc với Lê Hằng hồi nào? Lê Thanh hoàn toàn không biết gì.
"Lê Hằng?" Trần Gia Lạc cười như không nhìn Lê Thanh, "Hắn ta là em trai cô à?"
Lê Thanh nghiêm túc, "Tôi gặp hắn ta hôm kia, hắn ta nhắc tới Ôn Nhã."
"Ôn Nhã..." Trần Gia Lạc cười cười, "Hắn ta vẫn không chịu buông tay sao?"
Lê Thanh khinh thường nói, "Buông? Có lẽ cả đời này hắn ta cũng không quên được người đàn bà kia."
Lúc nói câu này, trong mắt Lê Thanh tràn đầy ý hận, nếu không có Ôn Nhã, Lê Hằng sẽ không giống như bây giờ.
"Hắn ta là tên điên, chúng ta phải cẩn thận thôi." Trần Gia Lạc nói.
Lê Thanh nhíu mày, "Lê Hằng không biết chúng ta đã hại chết Ôn Nhã, nhưng có điều, không biết Đỗ Khanh Khanh đã nói gì với hắn ta nữa."
Trần Gia Lạc nhướng mắt, "Đỗ Khanh Khanh đã quyết định nhảy khỏi thuyền rồi à?"
Lê Thanh nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc, "Con bé không biết nhiều chuyện đâu, huống chi, bây giờ nó đã vào tù ngồi rồi, tạm thời thì nó chả lật nổi cái gì đâu."
Trần Gia Lạc gõ tay lên bàn, nói sâu xa, "Lỡ nó nói chuyện của chúng ta cho người khác biết thì làm sao đây? Cô có chắc nó không biết gì không đấy?"
"Lúc đó nó chỉ là một đứa con nít, có thể hiểu được cái gì chứ." Ánh mắt Lê Thanh khinh thường.
Trần Gia Lạc cũng không nói gì, chỉ cầm tách trà không lên thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-tro-ve/537454/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.