Thẩm Nhược Giai ngồi lên mặt bàn thứ nhất ở hàng ghế giữa, hai chân hơi đung đưa. Cô thảnh thơi nhìn An Vũ Phong đang quét lớp.
Sau chuyện An Vũ Phong và Sở Mộ đánh nhau, cả hai đều không ngoại lệ mà được uống trà cùng thầy giáo và mỗi người nhận thưởng suất quét dọn tầng một hơn một tháng.
Vì vậy tháng này là An Vũ Phong, tháng sau là đến lượt Sở Mộ quét.
An Vũ Phong quét một lúc, cậu liền ngẩng đầu nhìn cô.
- Nhược Giai, cậu về đi. Tớ còn ngoài hành lang nữa, có lẽ sẽ đến hơn 5 giờ mới xong.
Thẩm Nhược Giai bâng quơ đáp.
- Không sao, tôi chờ được. Huống hồ về nhà cũng nhàm chán, không bằng ở lại đây.
An Vũ Phong mím môi, cậu không nói gì cúi đầu tiếp tục quét.
Về nhà chán nhưng ở lại nhìn tôi lao động thì còn nhàm chán hơn.
Cậu bất giác mỉm cười.
Nhược Giai luôn thói quen che giấu đi sự quan tâm của mình, âm thầm dùng hành động chăm sóc người khác.
Đáng yêu.
Chút ấm áp cô cho, cậu mê luyến nó.
Cậu hẳn phải từ chối.
Nhưng ai có thể từ chối được.
Mọi hành động ức hiếp ban đầu của Thẩm Nhược Giai cũng bị An Vũ Phong tìm nhiều lý do giải thích cho.
Lời nói độc ác hay bắt nạt cậu có lẽ là bởi vì cô không chấp nhận được một người lạ đến ở.
Không thích kẻ khác chiếm lĩnh nhà mình, cướp đi chú ý của người nhà. Giờ nhìn lại, Nhược Giai giống như một đứa trẻ được nuông chiều nên mới có những hành động vậy.
Thẩm Nhược Giai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-van-cot-truyen-da-tan-vo/372632/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.