Sắc mặt của cô tái nhợt, trong suốt gần như tuyết. Đôi môi quật cường mím chặt, không có chút máu.
Khi không trang điểm, cô không bắt mắt, diễm lệ như ngày xưa, mà cả người lại có vẻ yếu ớt, mỏng manh.
Con ngươi mang theo nước mắt, xung quanh hốc mắt đã đỏ lên, lại vẫn ngoan cố không chịu nhìn anh.
Tống Thành nhíu mày, đôi mắt sắc bén như kiếm. Anh buông hai ngón tay của mình ra, quả nhiên thấy dưới cằm cô đã đỏ lên. Lại thầm nhéo nhéo ngón tay, ngay sau đó nắm lấy cổ tay, dắt cô đi về phía tòa nhà của Tống thị, “Không phải bình thường giỏi lắm à? Sao hôm nay lại tỏ vẻ nhát gan vậy? Chỉ là một đứa lễ tân mà có thể làm em tức giận đến vậy hả??”
Tô Quỳ cắn môi, hốc mắt đỏ lên lườm anh, “Trong mắt anh cô ta chỉ là một nhân viên lễ tân, nhưng mà em thật sự không hẹn trước, thân phận cũng...... Lại lấy tư cách gì để cãi lại?” Tô Quỳ dừng lại không chịu bước tiếp.
Tống Thành tức giận đến nỗi phải bật cười, nhướng mày liếc cô, “Ồ? Không giả vờ nữa à?”
“Em…… Em có giả vờ……”
Tô Quỳ không được tự nhiên quay đầu đi. Cô hơi há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.
Cũng thu nước mắt lại, chỉ là khuôn mặt vẫn tỏ vẻ ất ức.
Xì ——
Thật ra dáng vẻ biệt nữu ngạo kiều này nhìn qua cũng rất thú vị, ít nhất thành công lấy lòng Tống Thành. Anh nhấc cằm lên ý bảo cô cùng đi vào với mình.
Trên tay dùng lực dắt cô đi về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-xuyen-nhanh-nam-than-lieu-nghien/1939877/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.