Cố Khinh Âm cúi thấp đầu, dưới ánh trăng, mơ hồ có thể thấy cần cổ trắng nõn xinh đẹp của nàng.
"Hạ quan chỉ là...... tùy tiện đi loanh quanh một chút, bây giờ trở về ngay." Nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
Lòng nàng hỗn loạn, nhưng vẫn buộc mình phải bước nhanh hơn, tiếp tục đi về trước.
Đôi mắt đen láy của Hàn Cẩm Khanh lạnh băng, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, giọng điệu lạnh nhạt: "Thượng Quan Dung Khâm đã đi rồi."
Cố Khinh Âm bất ngờ dừng bước, tim đập lỡ một nhịp.
"Xem ra hắn không nói cho nàng biết, " Hàn Cẩm Khanh chậm rãi bước xuống khỏi tảng đá lớn, mắt phượng híp lại, "Cho dù nàng đứng đây chờ tới hừng đông cũng vô ích."
Cố Khinh Âm cắn môi, không nói gì, chốc lát sau lại tiếp tục bước về phía trước, đi nhanh ra khỏi khu rừng nhỏ.
Cánh tay bỗng nhiên bị kéo giật về sau, nàng lảo đảo suýt ngã, cố gắng lắm mới đứng vững được thì phát hiện mình đã bị Hàn Cẩm Khanh ôm vào trong ngực.
Mùi hương của hắn bay vào mũi, khiến nàng hơi choáng váng. Giọng nàng run run cất lên: "Buông ra."
"Không phải nàng nhìn ta thành Thượng Quan Dung Khâm sao? Nếu đúng là thế, chắc nàng đã sớm nhào vào lòng hắn luôn rồi." Hàn Cẩm Khanh châm biếm, bàn tay đang đặt bên hông nàng đột nhiên tăng thêm sức.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, ánh trăng phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng một quầng sáng màu trắng bạc. Nàng im lặng nhìn thẳng vào hắn, "Đúng vậy, trái tim tôi thuộc về hắn, làm gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/56101/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.