Kể từ hôm đó, Chung Miện và chú chó Samoyed của mình đều trở thành khách quen của nhà hàng.
Phần lớn thời gian, anh đều mang theo cún cưng ngồi ở khu vực riêng, chỉ lo chuyên chú viết bản thảo, nhưng khi quán hơi vắng khách, anh sẽ ngượng ngùng ngồi ở quầy bar, hỏi Mộ Cẩm Ca một ít vấn đề - món khoai lang chanh lần trước đã mang đến linh cảm cho anh, anh tính toán sau khi hoàn thành bản thảo lần này, anh sẽ bắt đầu viết một tiểu thuyết về mỹ thực, nếu có thể, anh muốn lấy Mộ Cẩm Ca làm hình mẫu cho nhân vật trong truyện.
Dĩ nhiên, trước mắt anh cũng chỉ nói ý đầu, cũng không nói ra câu cuối cùng, vì anh không tự tin, nếu chuyện hiện tại làm không xong, sẽ ảnh hưởng đến những kế hoạch sau đó, nếu thông báo cho người ta biết trước, nhưng lỡ nửa đường không làm được hoặc hủy bỏ thì rất khó ăn nói với người ta.
Ấn tượng của Mộ Cẩm Ca đối với anh ta không xấu, khi nhìn thấy anh ta luôn có cảm tưởng đang nhìn một con thỏ trắng gầy yếu, cho nên sẽ giải đáp ngắn gọn những câu hỏi về chuyện nấu ăn.
- nhưng mà chuyện thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn nữa, ở trong mắt của mèo con, đã thay hình đổi dạng.
Rượu trắng chạy nhanh về phía trước, hung hăng hướng Chung Miện kêu một tiếng: “Meo!”
anh! Đừng nhìn, chính là anh! Cách xa Tĩnh ca ca của ta ra!
Chung Miện nghe tiếng cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy mặt nó, nhẹ nhàng cười: “một con mèo Garfield thật đáng yêu, mày đang chào tao sao?”
"......" Rượu trắng cảm thấy thực mệt mõi, vì sao mỗi lần nó nảy sinh ý ác độc, người khác đều cảm thấy nó đang bán manh?
Chung Miện nghe không hiểu nó muốn nói gì, nhưng Mộ Cẩm Ca có thể nghe hiểu, cô nhướng mày, cảnh cáo nó một tiếng: "Rượu trắng."
Chung Miện nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, hỏi: "Mèo này là Mộ tiểu thư nuôi sao?"
Mộ Cẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-than-am-thuc-hac-am/937567/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.