Quý Ưu Trạch đến nhà hàng trước, lúc bước vào phòng khách, cô cầm thực đơn lên chụp một tấm. Sau đó gửi cho Dương Tố Hoan, hỏi cô ấy muốn ăn gì. Như vậy cô có thể gọi món chờ Dương Tố Hoan đến, rồi có thể ăn ngay.
Thấy ảnh đại diện của Quý Ưu Trạch nhấp nháy, Dương Tố Hoan ngồi trêи xe taxi mà tim đập gia tốc.
Cô định sẽ bộc bạch tâm tình với Quý Ưu Trạch.
Nhưng bây giờ, cô có cảm giác như đang ngồi trêи một con thuyền tả tơi, chòng chành lung lay giữa cơn bão khủng khϊế͙p͙, có chút sợ hãi.
Lỡ như, lỡ như thật ra người ta thích đàn ông? Vậy phải làm thế nào cho phải?
Nghĩ như vậy, Dương Tố Hoan thấy bối rối. Đúng vậy, tại sao tiềm thức mình lại nghĩ Quý Ưu Trạch thích con gái? Lỡ như người ta không thích con gái, thật ra cũng không thích Khang Tịch, mà là thích đàn ông, vậy làm sao bây giờ?
Thế nhưng, dù sao vẫn nên cố gắng liều một lần.
Dương Tố Hoan rối rắm nửa ngày, sau đó trả lời: “Em không kén ăn, món gì em cũng ăn, chị cứ gọi đi.”
Quý Ưu Trạch nhận được trả lời, vẫy tay, gọi năm, sáu món ăn. Sau đó, tiếp tục cầm điện thoại chơi trò chơi.
Dương Tố Hoan ngồi trong xe, cẩn thận lấy một hộp nhỏ từ trong túi ra, bên trong đặt một chiếc bánh nhỏ. Bên trong chiếc bánh nhỏ có một chiếc nhẫn. Dương Tố Hoan còn làm một một dây chuyền bạc mảnh phối với chiếc nhẫn kia, có thể đeo trêи cổ.
Dương Tố Hoan học chiêu này trêи Baidu.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-than-dung-phai-nu-than-kinh/1870323/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.