Tiểu An nghe thấy Trịnh Kiến Thiết la lên nhìn lén Cố Minh Hành một cái, nét mặt anh bình tĩnh nhìn về phía trước.
Hình như -- không nghe thấy?“Quản đốc?”Tiểu An thám thính gọi một câu, Cố Minh Hành liếc nhìn anh một cái nhẹ nhàng, ánh mắt tĩnh lặng dường như có băng tuyết -- lạnh đến thấu xương.
Tiểu An rùng mình một cái, vội ngồi thẳng người mắt nhìn phía trước lái xe đàng hoàng.
Trịnh Kiến Thiết thấy xe hơi đi thẳng một mạch, bất lực lắc đầu, nếu như có loa là được rồi, tiếng của mình vẫn chưa đủ vang, nếu không đồng chí người ta nghe thấy có thể không dừng xe sao?Vương Thụ Nhân loạng choạng chạy đến chuồng bò, người còn chưa đến đã nghe tiếng khóc xé lòng của Trương Tái Hoa, ông ta bị dọa đến mức suýt nữa run chân quỳ lên mặt đất.
Lý Tiểu Hồng chết rồi sao?Toang rồi, toang rồi, nhà họ Vương đúng thật là toang rồi!Trịnh Kiến Thiết không đuổi kịp xe Jeep lại quay về chuồng bò, vừa nôn nóng vừa gắp, mệt đến mức sắp xuyễn, vậy mà vừa về đã nhìn thấy Vương Thụ Nhân núp bên cạnh, ngay lập tức không tốt lành mắng ông ta:“Vương Thụ Nhân ông còn hóng chuyện nữa, mau về nhà lấy tiền đưa Lý Tiểu Hồng đi bệnh viện, người ta mà chết thật là nhà ông có chuyện lớn rồi đó.
”Trong thôn sẽ không ứng tiền này, đương nhiên là phải tội đồ ứng rồi.
“Hả? À! Tôi có mang tiền, trong túi tôi có tiền, mau đưa đi bệnh viện đi!”Vương Thụ Nhân nghe thấy người chưa chết cũng tỉnh táo hơn, lúc này cũng không sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-tho-phi-tru-danh-muon-xac-hoan-hon-o-thap-nien-70/2168393/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.