Tôi về kho thu dọn đồ đạc, còn chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Hoàng Kiến Nhân Miệng ngậm thuốc, chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa kho. Hắn ta dùng lỗ mũi để nhìn người khác, mặt vênh vênh thật giống tay Đàm Đào Sênh, những kẻ đáng ghét đều có vẻ mặt và hành động đáng ghét.
Khi tôi đi qua thì chân hắn bỗng nhiên thò ra giẫM vào mũi chân tôi. Tôi loạng choạng ngả người ra trước, muốn bám vào cái thùng trước mặt nhưng không được, thế là bịch một tiếng ngã ra đất. Tôi bật dậy: “Ông giết mày!!!”
Hoàng Kiến Nhân vội vàng cười giả tạo tiến lại đỡ tôi: “Người anh em, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý…”
“Mẹ kiếp, mày ít giở trò đi!” Tôi đẩy hắn ra.
“Y da… hung hăng quá, dũng mãnh quá! Ân Nhiên, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi? Một mình đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề, lẽ nào cậu từng làm đặc công?”
Tôi suy nghĩ, lời nói của hắn ta rất có mùi thuốc nổ, muốn khiêu chiến sao? Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy người của hắn. Không có người giúp mà hắn cũng dám ngông cuồng thế này? Có vấn đề! Ông đây thu dọn đồ trước, lát nữa nếu không có ai thì ông đánh chết mày!
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nở một nụ cười, để xem rốt cuộc hắn định giở trò gì rồi xử lý cũng chưa muộn. “Hoàng đại ca… Vừa rồi Ân Nhiên đã lỗ mãng, mong đại ca rộng lượng bỏ qua cho. Ân Nhiên xin tạ lỗi trước.” Rồi tôi châm một điếu thuốc cho hắn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-thuong-cap-hung-ton-cua-toi/1476892/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.