Cửa chính!
A, không được! Nếu A Bảo với bạn gái vẫn còn đang làm chuyện đó, cô mà nhấn chuông cửa như vậy thì không khác nào bứt dây động rừng à, kế hoạch nhìn trộm sẽ bị cô phá hoại mất. Vì vậy, Quý Tiệp nhanh chóng quyết định, cô sẽ không đi bằng cửa chính nữa, cứ như vậy mà trèo lên lầu hai, tiến thẳng đến ban công tìm chìa khoá.
Cô vươn dài tay tìm kiếm…
Không có!
Tại sao lại không có chứ?
Quý Tiệp không tin, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm từng đáy chậu hoa một, tay cô bị gai hoa làm cho máu trên tay cô hoà quyện chung với mồ hôi.
Nhưng mà, cô khổ cực như vậy, ông trời thật tàn nhẫn, không có cô chút hồi báo nào, tìm mãi cũng không thấy.
Đáng chết! Chẳng lẽ A Bảo sớm đoán được cô sẽ đến nên đã thay đổi chỗ cất chìa khoá rồi sao?
“Cô đang làm gì ở đây?”
Cửa sổ sát bên trong phản chiếu một thân hình cao lớn đầy kiêu ngạo, bóng của người đó kéo ra thật dài, Quý Tiệp không ngẩng đầu, dùng đầu gối cũng biết được người đó là ai.
Cô ngẩng đầu lên, thấy anh đang mặc quần áo rất chỉnh tề. Thật là đáng thất vọng!
“Anh mở cửa ra đi!”
Cô lấy gõ cửa sổ, Dương Sĩ Bảo vẫn ung dung đứng ở trong phòng, thân thể nghiêng trên bờ tường hút thuốc lá không thèm để ý đến cô.
Quần áo vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng mà, Quý Tiệp tin rằng cô gái kia nhất định vẫn còn bên trong nhà. Nhất định là A Bảo nghe thấy tiếng còi cảnh sát của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-vuong-da-man-cua-tong-giam-doc/1109904/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.