Dưới cái nắng tháng tám nóng bức, mặt trời chói chang chiếu xuống khiến mặt đất bốc lên hơi nóng, ngoài trời nóng như lò nung vậy.
Một mình Lưu Hồng Anh ra sức đạp xe, chở bảy tám trăm cân đồ ăn.
Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt rám nắng rơi xuống cổ, vừa dính dính lại vừa khó chịu, tóc mai hai bêndính sát vào mặt, nóng đến mức chị ta thở dốc liên hồi.
Đúng lúc này, một cô gái tuổi trẻ từ ven đường chạy về phía chị ta: “Chị gái, sắp đi lên dốc rồi, để tôi đẩy giúp chị nhé!”
Lưu Hồng Anh lắc đầu: “Không cần, phụ nữ có thể đỡ nửa bầu trời, một mình tôi cũng có thể lên được.”
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục rất nghiêm túc nói: “Chị gái, chị đừng khách sáo với tôi, đồng chí chủ tịch đã nóiphải vì nhân dân phục vụ, chúng ta đều là chị em thuộc giai cấp công nhân, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm!”
Đồng Tuyết Lục nói xong, không để chị ta có cơ hộitừ chối, cô đã chạy đến sau đuôi xe đẩy giúp.
Có người đẩy giúp phía sau, Lưu Hồng Anh đạp xe lên dốc đỡ tốn rất nhiều sức, đặc biệt là đoạn đường dốc này, bình thường chị ta phải vất vả lắm mới lên được, hôm nay lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Gần đến nơi bán thức ăn, Lưu Hồng Anh dừng lại nói: “Đồng chí, hôm nay thật sự phải cảm ơn cô, cô cầm lấy chỗ đồ ăn này về nhà ăn đi, coi như chị mời!”
Mặt Đồng Tuyết Lục nóng đỏ bừng lên, cô lau mồ hôi trên trán, nhíu mày nói: “Chị gái, chị cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-vuong-tra-xanh-o-thap-nien-70/457995/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.