Quản gia từ phía sau chạy đến, thở hổn hển hỏi "Phu, phu nhân, tiểu thư, tiểu thư chạy rồi, không, không đuổi theo sao?"
Trong mắt Tạ Mẫn chứa đầy ý cười, khoát khoát tay "Không cần."
Quản gia nghi ngờ nhìn về phía phu nhân, tại sao lại có lòng tin như vậy? Thuận theo ánh mắt của phu nhân, nhìn thấy viên bông tai đỏ rực đang lấp lánh phát sáng trên mặt đất, đây chính là bông tai bảo bối của tiểu thư. Nhặt lên, hiểu ý cười cười.
Trên đường cái, mọi người kỳ quái nhìn theo cô gái toàn thân bẩn thỉu đang chạy băng băng trên đường.
Hạ Du Huyên cấp tốc chạy, thỉnh thoảng lại ngó về phía sau một chút xem có người nào đuổi theo hay không.
Lại một tiếng 'bụp'.
"A, thật là xui xẻo mà, hôm nay đã ngã hai lần rồi, rốt cuộc là cái gì không có mắt đây?" Hạ Du Huyên xoa xoa chỗ đau trên cái mông nhỏ của mình, gào thét lên.
"Ấy. . . . . . vị tiểu thư này, cô, cô không có chuyện gì chứ?" Từ trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh dễ nghe.
Hạ Du Huyên ngẩng đầu, người đàn ông trước mắt, mặc dù không tính là đẹp trai, thế nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác dễ chịu như vậy.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy Hạ Du Huyên ngã xuống, rõ ràng là sững sờ, ngay sau đó lại kinh ngạc và vui mừng nói "Vị tiểu thư này, cô cần công việc không?"
Hạ Du Huyên trừng lớn hai mắt "Cái gì ! ?" liền vội vàng đứng lên nhảy ra xa vài bước, hai tay che ngực, cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-vuong-tro-ve-tong-giam-doc-cho-tron/1422300/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.