Lúc bắt tay vào khắc bia ta mới phát hiện không đủ đá nên bèn đi mua, xuống dưới lầu thì bị đạo sĩ mù xem bói ngăn lại: “Nhạn cô nương, sắp tới cô có tai ương dính máu.”
Đạo sĩ mù làm ăn rất khấm khá, ngày nào trước gian hàng cũng đông nghẹt người. Lần này ông bỏ qua chuyện tính mệnh cho phân nửa khách đang chờ để chạy đến cản ta, đúng là làm khó ông ấy. Có lẽ ông ấy không cam lòng chuyện dựa vào đoán mệnh kiếm được đầy bồn đầy bát, nức tiếng thần bói gần xa mà vẫn không moi được một văn tiền từ chỗ ta.
Ta hỏi, “Phải tốn tiền giải xui?”
“Không cần,” Đạo sĩ mù nói, “Tâm lặng như nước là đủ.”
Nói rồi ông quay người tiếp tục làm ăn, không đòi ta dù chỉ một đồng.
Đá xanh ở chợ Tây vẫn giữ nguyên giá, một khối ba lượng bạc.
Lúc quay về ta thấy đồ tể họ Phương đang vung dao chặt thịt trước quầy hàng. Phương nương tử mặc áo vải đay đứng sau hắn không xa, ôm cô con gái út chừng bốn năm tuổi, nhìn chồng không chớp mắt.
Đêm xuống mưa to ào ào.
Mới đầu chỉ là mưa phùn tí tách, trong chốc lát gió nổi mây vần, mây đen cuồn cuộn như sắp nứt.
Ta đóng cái ô giấy dầu bị gió thổi xiêu vẹo, đi vào một quán rượu nhỏ ven đường tránh mưa.
Trong quán rải rác khách uống rượu, ngồi đằng sau ta là một thiếu niên mặc áo đen, lưng đeo đàn ba dây, đang cúi đầu chạm rãi lau Mi Tiêm Đao trong tay.
Sắc trời tối sầm, ánh đao lấp lánh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-chen-ruou/411708/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.