Người con trai ấy ngồi lặng im, đôi mắt khẽ nheo nhìn về phía phương xa, con ngươi sâu như biển, khóe môi cong cong như có như không, một vẻ lạnh nhạt và xa cách, phảng phất giống như trên đời này không có việc gì đáng để quan tâm, càng không có người cần để ý.
Đó là người con trai mà từng thái độ, từng cử chỉ tôi đã quen thuộc đến tận sâu vào trong tâm tủy.
Tôi ngước nhìn lên người con trai đang ngồi cạnh, mơn trớn hàng mi anh đang nhíu lại, khẽ vuốt sống mũi cao thẳng, cuối cùng, dừng ở nửa điếu thuốc đang ngậm trên môi anh.
Dấu vết giữa đôi lông mày ấy, tôi chưa từng vuốt lên, tươi cười trên môi anh, cũng chưa từng vì tôi mà cong lên. Từ đầu tới cuối, tôi có lẽ cũng chỉ là gánh nặng của anh.
Chỉ có nửa điếu thuốc này, là ấm áp cùng ngọt ngào duy nhất thuộc về tôi.
Tấm màn của đêm đen rất nhanh bao phủ mặt đất, hình ảnh người con trai trước mắt như càng trở nên mơ hồ, xúc cảm trong lòng cũng phập phồng, trùng điệp như thành lũy, khiến chuyện cũ như hiện lên mồn một. Tôi ở trên môi anh khẽ lưu lại một nụ hôn, châm một điếu thuốc bạc hà lặng yên đi lên ban công.
Gió biển mềm nhẹ thổi, mơn trớn khuôn mặt, phía chân trời ánh sao lung linh, như biến hoá kỳ lạ của vận mệnh.
Ở ngón giữa trên tay, điếu thuốc đã lặng yên cháy hết một nửa, trong lòng tôi khẽ run lên. Khói thuốc lá trên ban công lượn lờ bay lên, hướng đến bầu trời đêm tịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-dieu-thuoc/1629455/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.