Cửa phòng kêu lên một tiếng, Vân Yên nhanh chóng cúi đầu xuống. Xem ra làm người tuyệt đối không thể ngẩn người, khi càng ngây ngốc, chủ tử tất sẽ xuất hiện.
- Tứ gia.
Vân Yên lần nữa quỳ xuống đất thỉnh an. Bụng rỗng cứ quỳ tới quỳ lui, ai quỳ hẳn sẽ biết.
Dận Chân đi vào phòng, cởi áo choàng xuống ném cho Cao Vô Dung sau lưng, tiêu sái phủi phủi vạt áo.
- Đứng lên đi.
Dận Chân vén áo bào ngồi xuống, nâng mi nhìn Vân Yên đang chầm chậm đứng lên. Trời sinh chàng có một đôi lông mi dài hơi cong, mỗi khi nhắm hay mở mắt đều làm nổi bật lên con ngươi đen hun hút như hồ sâu.
- Muốn ban thưởng cái gì?
Giọng nói chàng trầm thấp mà giàu từ tính.
Vân Yên nâng mắt bỗng chạm phải ánh mắt của chàng, lại vội vàng khiêm tốn cúi gằm đầu. Toàn bộ chân tướng sự việc chàng không hề thẩm vấn nàng, là đã có tính toán sẵn trong lòng hay là có suy nghĩ khác?
Vân Yên càng cúi thấp đầu đứng yên một chỗ, ngẫm nghĩ, hạ nhân ở cổ đại lập công, sẽ được chủ tử ban thưởng.
Muốn gì đây? Nếu là nửa đời trước ở thế kỷ 21, nàng sẽ không hề do dự mặt dày mày dạn nói, cho tôi hai mươi vạn đi, cho mượn cũng được. Nhưng, giờ đã trở thành kiếp trước của kiếp này hôm nay rồi, cho dù cho nàng hai mươi vạn nàng còn có thể làm gì? Mẹ sẽ trở về sao?
Nàng đang đứng trước mặt Tứ Bối Lặc của Khang Hi, suy nghĩ trôi nổi bồng bềnh, bay về ba trăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382013/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.