Lông mi Vân Yên khẽ run lên, nàng nhẹ nhàng chậm rãi nói:
- Tứ gia, bá tính trong thiên hạ cũng vui mừng ạ.
Âm cuối của nàng vô cùng nhẹ, ngập ngừng như có như không phiêu lãng trong đêm tối:
- Đêm đã khuya, để nô tài hầu hạ ngài nghỉ ngơi.
Dận Chân không nói gì, bỗng nhiên lấy cái mũ trên đầu nàng xuống.
Vân Yên giật mình hoảng sợ muốn xoay người, bím tóc đã bị Dận Chân đứng sau lưng tháo ra. Mái tóc dài được xõa ra, dưới ánh nến trong màn đêm vẽ thành một đường cong mềm mại, mái tóc dày rơi trên chiếc áo hầu nam màu đen tuyền.
- Khi cứu đê, trong lòng nàng đã nghĩ gì?
Dận Chân xoay người Vân Yên lại, hai tay giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng. Giọng nói chàng giàu tình cảm mà sâu thẳm, nói chậm hơn lúc bình thường rất nhiều, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến.
Vân Yên chầm chậm cụp mắt, nét mặt vẫn khiêm nhường kính cẩn, nhẹ nhàng nói:
- Hồi bẩm Tứ gia, nô tài không kịp nghĩ gì cả.
Dận Chân hơi híp mắt lại nhìn lông mi nàng đang khép, dưới ánh nến tạo thành một cái bóng mỏng manh như cánh bướm. Đầu ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng lùa vào mái tóc dài trên bả vai. Chậm rãi vuốt ve, khẽ khàng thở dài.
- Không còn điều gì khác muốn nói với ta sao?
Hơi thở Vân Yên chợt ngưng đọng, lông mi bỗng nhiên cứng đờ. Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng lại có một sự nhu hòa khó ai có thể chống cự lại:
- Tứ gia, để nô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382132/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.