Cửa hông bên cạnh bức tường phía sau là nơi để cho hạ nhân ra vào nên không mấy ai để ý. Vân Yên hơi căng thẳng, nhưng vẫn cắn môi nhẹ nhàng gõ cửa. Lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi, gõ ba cái liên tiếp, không ai đáp lại. Nàng lại dùng thêm lực, tiếp tục gõ thêm mười cái nhưng vẫn không có ai trả lời. Vân Yên đổ mồ hôi, trong lòng lại suy nghĩ, chẳng lẽ phải đến cửa trước thông báo tìm người, hay là bỏ cuộc? Không, nàng nhất định phải gặp được hai người ấy.
Trong lúc đầu óc Vân Yên vẫn còn đang rối rắm, phía bên kia cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn không kiềm chế nổi bình tĩnh cất lên:
- Ai? Không biết rằng sau giờ Dậu sẽ khóa cửa sao?
Hóa ra là Bích Nguyệt.
- Chị Bích Nguyệt!
Vân Yên vội vàng kêu lên khe khẽ,
- Em là Vân Yên.. Chị Bích Nguyệt!
Người phía sau cửa dường như sửng sốt một hồi lâu, sau đó Vân Yên nghe thấy tiếng chốt cửa được vội vã mở ra, nơi tĩnh mịch vắng vẻ bỗng nhiên vang lên tiếng động. Bích Nguyệt mặc bộ quần áo bằng vải thô đứng trước cửa, mở to đôi mắt nhìn Vân Yên, chiếc cằm nàng ấy nhọn hoắt, còn đôi môi thì trắng bệch khô nứt.
Trái tim Vân Yên nhói đau, nàng thoắt cái nhào đến ôm chầm lấy Bích Nguyệt.
- Phúc Nhi đâu?
Bích Nguyệt nghẹn ngào nói:
- Cô nhận được khăn rồi sao?
Vân Yên gật đầu, đôi mắt cay xè:
- Mau đưa em đến đó.
Bích Nguyệt nâng ống tay áo lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382163/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.