Dận Chân không nói gì, chỉ đưa tay chầm chậm cài lại hàng cúc áo lỏng lẻo dưới cổ Vân Yên.
- Không nói đến chuyện này nữa, ngược lại mấy ngày nay nàng ăn no ngủ kĩ, nếu có chút nhớ nhung gì ta chắc ta phải cảm tạ Bồ Tát rồi.
Giọng nói chàng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại ẩn chứa trách móc.
Vân Yên đỏ mặt đẩy chàng ra:
- Nào có, ngài chỉ nói linh tinh.
Dận Chân nhướn mày, nhếch môi kéo nàng đến gần hơn.
- À?
Vân Yên nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, biết chàng cố ý kéo trọng tâm câu chuyện sang hướng khác, ôi, người đàn ông này thật cố chấp. Vân Yên thuận thế nhoài người lên bả vai chàng, rầu rĩ nói:
- Nghe thiếp lần này thôi, được không.
Dận Chân khựng lại, gằn từng tiếng:
- Những chuyện khác ta đều đồng ý với nàng, riêng chuyện này thì không.
Vân Yên ôm cổ chàng nhổm người dậy, nét mặt vẫn bình tĩnh.
- Thiếp nghiêm túc đấy. Không nói đến việc này có nhiều khó khăn, nếu không ngài đã chẳng giấu thiếp lên kế hoạch lâu như thế. Nói nhẹ nhàng thì cách làm của ngài là “bán trời không văn tự” (1),chứ đâu phải là “lưỡng tình tương duyệt”? Thiếp tuyệt đối không đồng ý chuyện này, chúng ta cũng không thê yên tâm mà sống qua ngày, rồi đến cuối cùng cũng đâu có được hạnh phúc.
Vân Yên có thể thấy sắc mặt Dận Chân trầm xuống theo mỗi lời nàng nói. Nàng lại nghiêm túc hôn lên môi chàng thêm cái nữa.
- Hơn nữa, thiếp đã từng nói, ngài là con người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382205/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.