Trong lúc mơ mơ hồ hồ, xe ngựa lắc qua lắc lại khiến nàng cảm thấy như rơi vào giấc mộng sâu.
Cho đến khi nàng tỉnh lại, khuôn mặt xuất hiện trước mắt nàng, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới.
Trong khóe mắt và đuôi lông mày người đó mang theo sự cao ngạo, khuôn mặt anh tuấn, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
- Tỉnh rồi?
Giọng nói của y vô cùng trầm như tiếng kim loại, giàu từ tính và gợi cảm. Cùng với khuôn mặt này của y, quả thật tạo ấn tượng khó quên với người khác.
Vân Yên nhìn người đàn ông này mà không thể tin vào mắt mình, là Cửu A Ca Dận Đường!
Dận Đường lạnh lùng nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng cười.
Sau đó khóe miệng y càng rộng hơn, y thoải mái dựa người trong chiếc xe ngựa rộng rãi xa xỉ, sau lưng còn có một cái gối dựa.
Lưng Vân Yên đã run lên bần bật, nàng ép bản thân mình buộc phải bình tĩnh. Nàng phát hiện mình đang dựa vào một góc xe ngựa, chân tay không còn chút sức lực nào, cả người mềm oặt không sức sống.
Tiểu Thuận Tử và thị vệ đều không ở đây, bọn họ vẫn ổn chứ? Mục đích của Dận Đường nàng cũng không rõ. Nhưng y chắc chắn biết rõ Dận Chân không ở trên xe. Vậy thì, trước đó y đã biết hay sau này y mới biết? Bọn chúng muốn tấn công ai? Liệu có gây bất lợi với Tứ gia không? Việc chàng phải làm có thuận buồm xuôi gió không? Chàng vẫn an toàn chứ? Liệu có biết nàng bị mất tích không? Tâm trạng chàng sẽ thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-doi-thanh-tinh/2382215/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.