Vẻ hờ hững của Kỷ Nghiêm vẫn giống hệt ngày thường, có điều ánh mắt lại sáng bừng kì lạ, tựa như có thể nhìn xuyên thấu đến tận cùng.
Chẳng hiểu sao khóe miệng anh ta bỗng nhếch lên thành một nụ cười mỉm hoàn toàn không che đậy, khiến toàn thân tôi chấn động.
Triển Tư Dương tay xách va li bước lên từ phía sau lưng Kỷ Nghiêm. Anh chàng cười đầy ẩn ý: “Hội trưởng, nhóc con Thái Thái nhà anh dồi dào tinh lực thế này, nhân đây đang có một đống đồ cần chuyển, chi bằng để cô bé giúp một tay đi.”
Kỷ Nghiêm cũng bật cười: “Thế thì hãy để cô nhóc nhà tôi giúp đỡ vậy.”
Tôi trố mắt nhìn anh ta không dám tin đây là sự thật, miệng tôi giật giật nhưng không thốt lên được tiếng nào.
Anh ta bước đến cạnh tôi một cách tự nhiên, đưa cho tôi chiếc túi to tướng — bên trong đó toàn là những đạo cụ dạng rỗng, trông có vẻ nhiều nhưng thực ra nhẹ bẫng.
Nhận lấy chiếc túi từ tay Kỷ Nghiêm, tôi cứ thế đứng im trố mắt nhìn những ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ta.
Nhan Khanh Khanh là người đầu tiên tỉnh lại, cô ta đưa tay định cầm lấy chiếc túi trên tay kia của Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm khẽ nhích cánh tay, bàn tay Nhan Khanh Khanh khựng lại giữa không trung.
Thân hình Kỷ Nghiêm cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất ôn văn nho nhã, tuy vậy ẩn sâu bên trong xương tủy là sự lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám tùy ý xâm phạm. Anh ta nhìn Nhan Khanh Khanh cười áy náy:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nua-vien-keo-ngot-ngao-den-dau-thuong/1429590/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.