Khi đến chỗ rẽ ở cầu thang, Lý Kinh Châu thả tay cô ra.
Anh nhanh chóng bước xuống cầu thang, Tần Chi vừa mặc áo khoác vừa bước theo sau.
Một nam sinh cùng lớp vừa đi qua Tần Chi, cậu ta chào cô.
Thấy trên người cậu ta đầy tuyết, cô lại hỏi: “Tuyết rơi rồi à?”
Nam sinh trả lời: “Tuyết rơi khá dày.” Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cậu ta phấn khích nói: “À đúng rồi, cậu có thể đứng đây để mình chụp một tấm ảnh được không?”
Tần Chi cài xong chiếc cúc cuối cùng, hỏi: “Chụp ảnh làm gì?”
“Thật không giấu gì cậu, bạn cùng phòng của mình khen cậu xinh, mình chụp một tấm ảnh của cậu, chắc có thể bán được 50 tệ.”
Tần Chi nghe vậy không nhịn được cười, vừa mới phát ra âm thanh “Ha” thì thấy ai đó ở dưới cầu thang với gương mặt cau có.
Ban đầu cô định từ chối, nhưng đột nhiên thay đổi ý định, tự nhiên nói: “Cậu chụp đi, bán xong nhớ chia cho mình 20 tệ nhé.”
Vừa dứt lời, Lý Kinh Châu quay người đi mà không nói gì.
Tần Chi vội chạy theo.
Nam sinh phía sau hét lên: “Mình còn chưa bấm chụp mà!”
“…”
Tần Chi đuổi theo xuống lầu, suýt trượt ngã vì tuyết nên hoảng hốt kêu lên “Á!”
Lý Kinh Châu nhún vai, quay đầu lại thì thấy cô không sao, anh lại tỏ vẻ bực bội: “Cô là chuột chũi à?”
Tần Chi bĩu môi: “Anh không xỉa xói em thì thấy khó chịu đúng không?”
“Nếu muốn nghe lời ngọt ngào thì đi tìm người khác.” Lý Kinh Châu vừa nói vừa tiếp tục bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-say-chu-van-duc/687335/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.