Cuối cùng Tần Chi cũng thực sự chiến tranh lạnh với Lý Kinh Châu.
Hai người đã không liên lạc suốt hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút. Mỗi giây đều khiến Tần Chi cảm giác như con kiến bị đốt trên chảo nóng, khó chịu và dằn vặt vô cùng.
Buổi sáng hôm đó, Tần Chi đi học môn thể dục, môn học mới của kỳ này là bóng chuyền. Khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô nhìn thấy nhóm bạn của Lý Kinh Châu đứng tựa vào lưới sắt bên ngoài đang phì phèo hút thuốc.
Những người đó cũng biết hai người đang giận nhau, thấy cô đi qua thì không dám ho he, chỉ đứng lặng nhìn cô trong bầu không khí trầm mặc với đầy ánh mắt khác thường. Tần Chi cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác căng thẳng thần kinh này kéo dài mãi, khiến cô không tài nào tập trung vào giờ học tiếp theo.
Vì vậy, khi vừa cầm quả bóng chuyền lên và vừa tâng được hai lần, cô đã trẹo chân ngã xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là đứng lên mà là liếc mắt tìm anh ở bên sân kia. Cô nhìn thấy anh chú ý đến tình hình bên này, nhưng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định lại giúp.
Các bạn nam trong lớp nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy. Trong sự giúp đỡ đầy nhiệt tình của mọi người, Tần Chi đứng lên, lớp trưởng thể dục đề nghị đưa cô đến phòng y tế, nhưng cô từ chối, có chút chán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-say-chu-van-duc/687374/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.