Tôi sinh ra vào một ngày xuân rực rỡ của tháng Tư.
Trong ngôn ngữ Phật giáo, chữ “Di” có nghĩa là vĩnh cửu, thường hằng. Bố tôi tin phật, lại hy vọng sự nghiệp của ông ấy có thể phát triển mãi, cho nên đặt tên tôi là Khương Di.
Nhà tôi kinh doanh thực phẩm xuất nhập khẩu, từ một cửa hàng nhỏ chưa đến mười mét vuông đã trở thành một công ty lớn có hơn mười nhà máy.
Người ngoài đều nói rằng có cơ ngơi lớn như vậy để thừa kế, tốt nhất là sinh một đứa con trai.
Mẹ tôi sinh tôi năm ba mươi bảy tuổi, xem như là sản phụ cao tuổi. Sinh xong sức khỏe yếu đi nhiều, bố tôi cũng không dám để mẹ sinh thêm con nữa.
Ông ấy nói, con gái tốt hơn. Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ông.
Nhưng nhìn những chuyện xảy ra sau này, rõ ràng tôi là chiếc áo lọt gió.
Từ nhỏ đến lớn, tôi quen sống trong cơm ngon áo đẹp và được nuông chiều từ bé.
Bố tôi luôn mua cho tôi những món đồ đắt nhất, cho tôi học ở trường đắt nhất, cho tôi quen những người bạn có bối cảnh.
Mỗi bạn ở trong trường đều có một tấm danh thiếp vô hình ở trên đầu, viết cha mẹ là ai, gia cảnh như thế nào.
Không hề nghi ngờ rằng giữa người giàu cũng được chia thành nhiều cấp độ khác biệt, càng là những người có bối cảnh tối càng được nhiều “bạn bè” vây xung quanh.
Chẳng biết may mắn hay bất hạnh, trong tòa kim tự tháp này, có lẽ tôi nằm ở vị trí giữa hướng xuống dưới.
Hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nui-lua-ngu-tu-chieu-bach-nhuy/2745338/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.