Vai rộng hông hẹp chân dài eo nhỏ … Xem cái dáng cao ráo nhanh nhẹn cường tráng kia, không phải Lâm Tu phó đoàn trưởng Lâm thì còn ai?!
Chu Mộc bỏ tập tranh sang một bên, thản nhiên đứng dậy, nhân lúc Lâm Tu còn chưa kịp phản ứng liền nheo mắt đạp chân một cái nhào tới đối phương.
“Ôi chao, Thái Sơn áp đỉnh là đây sao…” Lao tới mạnh như vậy, cái đầu cứng chắc của cô gái va thẳng vào cằm Lâm Tu, vì thế trung tá Lâm trước giờ luôn ung dung bình tĩnh cũng không tránh khỏi hớp một hơi lạnh.
[Thái Sơn áp đỉnh: một thành ngữ của người Hán dùng để miêu tả tình trạng bị áp lực, đả kích như núi Thái Sơn đổ lên đầu]
“Xương sọ cứng ghê nhỉ… Cũng phải bằng khẩu đại bác cỡ nhỏ chứ chẳng chơi.” Một tay Lâm Tu ôm lưng Chu Mộc, tay kia tìm chỗ xoa xoa cái cằm bị va đập không nhẹ của mình: “Ta nói này Chu Mộc, thì ra lão nhân gia ngài du học bên Anh là để nghiên cứu môn vật tự do của giặc Tây?”
“Khỏi phải ba hoa với tỷ!” Chu Mộc gần như bám đu trên người Lâm Tu không chịu xuống: “Ta vừa về nước ngươi đã vội ra oai phủ đầu, gió Bắc thổi vù vù tuyết rơi dày đặc thế kia, còn cố tình bắt ta chờ ngươi nửa ngày trời chẳng khác nào Bạch Mao Nữ! Không muốn gặp ta thì ngài đừng đến làm gì, không nhớ ta thì ngài cứ nói thẳng…”
“Người ta là thiết xỉ đồng nha Kỷ Hiểu Lam, ngươi phải gọi là linh nha lỵ xỉ (nhanh mồm nhanh miệng) Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-chay-thanh-song/90411/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.