Chẳng mấy khi Tân Thiên Ngọc được nghỉ, Chu Châu và Chu Phác bèn bay tới chơi với cậu.
Chu Phác vốn là phú quý rảnh rỗi, năng lực của y bình thường, cũng không có dã tâm, dựa vào quan hệ thân thích lăn lộn ở phòng Nhân sự. Ngược lại, Chu Châu thì có chút bản lĩnh, nhưng vì là cửa sau của Tân Thiên Ngọc nên bị xếp cho mấy việc râu ria. Cho nên tổng thể mà nói, Chu Phác và Chu Châu đều là nhân sĩ nhàn nhã có quan hệ, xin nghỉ đông đi chơi cũng không phải việc gì khó.
Tân Thiên Ngọc đã lâu không gặp họ, rất cao hứng tiếp đón.
Chu Phác bước vào căn hộ của cậu, nhìn khắp bốn phía, suýt thì rơi lệ: “Trời má, mày sống ở căn nhà giản dị như thế này sao! Giản dị tới mức ‘nhà chỉ có bốn bức tường’!”
Khóe miệng Tân Thiên Ngọc khẽ giật: “Đây là phong cách tối giản.”
Thích nguy nga lộng lẫy như Chu Phác không thể hiểu được phong cách trang trí như hang tuyết thế này.
Chu Châu chỉ một chiếc ghế trong góc phòng khách, nói: “Đây là tác phẩm của bậc thầy thiết kế Hans Wegner.” Nói xong, cô lại ngồi xuống chiếc sofa màu lam khói tối giản, nói: “Đây là sofa của Ercol Anh Quốc.” Chu Châu chỉ vào chiếc đèn đứng bên cạnh ghế sofa: “Đây là Marset Tây Ban Nha.”
Chu Phác ngẩn người.
Chu Châu cười nói: “Đều là những thương hiệu thiết kế theo phong cách tối giản, anh không biết cũng là bình thường.”
“Anh quả thực không biết.” Chu Phác bĩu môi, “Nhưng nghe giọng điệu của em, những thứ này đều là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-do-day-ly/898599/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.