🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 09: Phần phụ lục

Edit: Min, yyds

Beta: Maria

17

Do dự một lúc, tôi vẫn cảm thấy với đầu óc rối bời như bây giờ không thích hợp gặp Chu Độ.

Mặc kệ lời đe dọa “Dám từ chối thì tôi hôn đến khi cậu khóc” của cậu, tôi gửi tin nhắn:

Tôi: “Cho tôi vài ngày để bình tĩnh, vài hôm nữa gặp lại.”

Hộp thoại nhảy dòng “Đối phương đang nhập…” vài lần, thật ra tôi cũng hơi sợ Chu Độ sẽ nổi giận, nhưng cuối cùng cậu chỉ trả lời:

Chó: “Được.”

Chó: “Chủ nhật này gặp.”

Tôi: “Ừm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra giường, lấy tay che mắt để đầu óc được thư giãn.

Không ngờ sau đó không bao lâu điện thoại lại rung lên.

Âm báo tin nhắn giờ khiến tôi gần như mắc PTSD.

Mang theo linh cảm không lành, tôi mở khóa màn hình, vào WeChat.

Là Tang Hoài. Tin nhắn tỏ tình của anh trước đó tôi còn chưa trả lời.

Tang Hoài: “Tôi có thể cho em vài ngày suy nghĩ.”

Tang Hoài: “Chủ nhật này gặp mặt cho tôi câu trả lời.”

Tôi nhíu mày. Sao lại là chủ nhật nữa?

Có vẻ như anh nhận ra mình hơi ép buộc nên gửi thêm một tin nhắn thoại.

Tôi nhấn mở, giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên: “Chỉ là tôi muốn gặp em, muốn nghe em trả lời.”

Không hiểu sao giọng anh trong tin nhắn lại hơi khác so với bình thường, thậm chí có chút quen tai.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ dè dặt đề nghị:

Tôi: “Đổi sang hôm khác được không?”

Tang Hoài: “Chỉ hôm đó tôi mới rảnh. Em có kế hoạch khác à?”

Nghĩ một lúc, chẳng lẽ lại xui xẻo đến mức hai người họ hẹn cùng một giờ?

Thôi thì một ngày giải quyết xong mọi việc, đỡ phải bận tâm.

Vì thế tôi đồng ý.

Vừa gửi đi chữ “ok”, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại.

“Không phải Chu Độ đã hứa không đến sao?” Tôi ngạc nhiên.

Mở cửa ra, người đứng trước mắt lại là Phong Hào vừa mới tạm biệt không lâu. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy vẫn mang theo nụ cười.

“Anh Phong?” Tôi ngơ ngác: “Em để quên gì sao?”

Anh ấy nhướng mày cười: “Không. Tôi chỉ muốn hỏi em đã cân nhắc xong việc làm bạn gái tôi chưa?”

“Hả?! Không phải nói để em suy nghĩ vài ngày sao?” Tôi tròn mắt kinh ngạc.

“Tôi đổi ý rồi.”  Phong Hào nghiêng đầu, nháy mắt với tôi một cái.

Thật kỳ lạ, sao tôi có cảm giác cảnh này thật quen thuộc nhỉ?

Có lẽ biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bất lực của tôi đã khiến anh ấy bật cười không ngừng.

“Đùa thôi, Chi Chi đừng căng thẳng.” Đôi mắt anh ấy ánh lên nét cười đầy ý tứ.

“Vốn định nhắn tin cho em nhưng nghĩ đi nghĩ lại như thế có vẻ không chính thức nên tôi muốn trực tiếp mời em…”

Tim tôi bỗng đập loạn, cảm giác như một định mệnh nào đó đang bao trùm lấy mình.

“Chủ nhật đi hẹn hò với tôi nhé? Khi đó trả lời tôi cũng không muộn, thế nào?”

Sau chuyện với Chu Độ và Tang Hoài, tôi bây giờ lại thấy… Quả nhiên là như vậy.

Thấy tôi im lặng vài giây,  Phong Hào chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Dạo này tôi bận chuẩn bị cho show diễn đầu tiên sau khi trở về nước nên chỉ có thể rảnh vào chủ nhật thôi. Nếu Chi Chi từ chối, tôi sẽ buồn lắm đấy.”

Đợi đến khi Phong Hào cười vẫy tay chào và quay về nhà của mình, tôi mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã trúng mỹ nhân kế.

Đáng ghét thật, tôi lại bị vẻ ngoài tội nghiệp giả vờ của anh ấy làm mềm lòng, mơ hồ đồng ý hẹn hò vào chủ nhật.

Bây giờ phải làm sao đây? Chủ nhật chỉ có một ngày mà tôi lại hẹn gặp tới ba người đàn ông.

18

Chủ nhật.

Chu Độ hẹn tôi tại một nhà hàng Thái có phong cách bài trí rất tinh tế. Nhưng vừa mở thực đơn, tôi phát hiện giá cả cũng không kém phần “tinh tế”.

Tôi vừa định mở miệng gọi món, Chu Độ đã đánh dấu xong thực đơn và đưa cho nhân viên phục vụ.

“Mang mấy món này lên trước nhé, cảm ơn.”

“Vâng, xin quý khách chờ một chút.”

Tôi hỏi: “Cậu biết tôi thích ăn gì à?”

Chu Độ làm vẻ mặt như thể bị coi thường: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, ai có thể hiểu cậu hơn tôi chứ?”

Giọng điệu cậu đầy tự đắc, dáng vẻ trẻ con ấy khiến tôi bật cười.

Thấy tôi cười, cậu cũng nhếch môi, nụ cười ấy tự nhiên và rạng rỡ.

“Cậu muốn nói gì với tôi?” Tôi hỏi.

Cậu giơ một ngón tay, lắc lắc rồi lười biếng đáp: “Ai lại nói chuyện nghiêm túc trước bữa ăn chứ? Đợi cậu ăn vui vẻ đã rồi nói sau cũng không muộn.”

Tôi gật đầu.

Có lẽ sau khi nói xong thì một trong hai chúng tôi sẽ mất khẩu vị.

“Tôi đi vệ sinh chút.”

Sau đó tôi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.

Tôi vừa rửa tay xong thì điện thoại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến là “Phong Hào”.

Tim tôi thót lên, lưỡng lự một lúc rồi vẫn nghe máy: “Alo?”

“Chi Chi, em không ở nhà à? Tôi vừa gõ cửa nhưng không ai trả lời.”

Tôi chớp mắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “À đúng rồi, em đi ăn với bạn.”

“Khi nào xong vậy? Tôi qua đón em, chúng ta cùng đi xem phim.”

“Không, không cần đâu!” Tôi vội vàng từ chối: “Đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở rạp phim là được.”

“Được thôi.”

Cúp máy, tôi thở phào một hơi, may mà không hẹn ở cùng một nơi.

Rõ ràng tôi chưa xác định mối quan hệ với ai nhưng sao cứ có cảm giác tội lỗi kỳ lạ thế này?

Tôi lau tay bước ra khỏi nhà vệ sinh, tìm lại chỗ ngồi ban đầu.

“Bạch Chỉ?”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến tôi sững người.

Chậm rãi quay người lại, tôi nhìn thấy Tang Hoài đứng đó với trang phục áo sơ mi trắng và quần đen, khí chất lạnh lùng.

Anh không nhận ra sự bối rối của tôi mà bước tới gần, giọng nói trong trẻo pha chút dịu dàng: “Tôi vừa gửi định vị mà em đã đến rồi.”

Đồng tử tôi giãn ra.

Không, tôi hoàn toàn không biết anh cũng hẹn ở nhà hàng này!

Chắc chắn là do có quá nhiều nhóm chat ghim đầu mà tôi lỡ bỏ qua tin nhắn của Tang Hoài rồi.

Trong lúc tôi còn sững sờ, anh đã thản nhiên kéo tôi ngồi xuống một góc.

“Thầy Tang…” Tôi định giải thích rằng mình đã hẹn người khác ở đây, nhưng tôi nghĩ lại nếu nói ra liệu có quá phũ phàng khi anh đã ở đây rồi không?

Anh đẩy chiếc kính mắt viền bạc, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đây không phải ở trường, đừng gọi tôi là thầy.”

“Tang… Hoài?”

“Ừ.”

Có vẻ như anh đã hài lòng với thái độ của tôi, khóe miệng anh khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chút cười.

Lúc này, nhân viên phục vụ đến và đưa thực đơn cho chúng tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt của nhân viên, sắc mặt lập tức cứng lại, anh ấy cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Có vẻ như anh ấy đang nghĩ “Lúc nãy hình như cô không ngồi ở bàn này, người đối diện cũng không phải là người đàn ông này”.

Cứu tôi!

Tôi lấy thực đơn che mặt, xấu hổ và ngượng ngùng đan xen trong lòng.

“Chi Chi muốn ăn gì?” Tang Hoài hỏi.

“À, em ăn gì cũng được…”

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, gọi món nhanh nhanh chút để cho nhân viên phục vụ này đi nhanh lên đi mà!

Sau khi Tang Hoài gọi xong mấy món, nhân viên phục vụ nhìn anh một cái với vẻ mặt phức tạp: “Vâng, xin hai vị đợi một lát.”

“Reng reng.” Tiếng điện thoại rung lên.

Tôi mở ra, quả nhiên là Chu Độ.

Chó: “Cậu rơi xuống bồn cầu à?”

Tôi lén lút đặt điện thoại dưới bàn rồi gõ tin nhắn: “Bị táo bón một chút, cậu ăn trước đi.”

Chó: “…Câu này của cậu nghe kỳ kỳ.”

Chó: “Được rồi.”

“Đang nhắn tin với ai vậy?” Tang Hoài híp mắt nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh.

Cơ thể tôi khẽ run lên, phản xạ tự nhiên như khi ở lớp, tôi thẳng lưng lên: “Không có gì thưa thầy!”

“Không cần căng thẳng như vậy, chúng ta đang hẹn hò, không phải đang đi học.”

“Vâng!”

“…”

Sắc mặt của Tang Hoài lại càng tệ hơn.

Tôi cười gượng, nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Sau đó, tôi cầm điện thoại quay lại chỗ của Chu Độ.

Cậu đặt điện thoại xuống, nhướng mày nhìn tôi: “Ngồi lâu thế, chân không tê à?”

“Ha ha ha, vẫn ổn…” Tôi cười gượng.

“Chúng ta ăn nhanh rồi đi thôi, thầy đột nhiên tìm tôi có chút việc.”

“Chủ nhật còn có việc à?” Giọng cậu không mấy vui vẻ.

Đúng, việc giống như cậu.

“Ừ, tôi cũng không biết tại sao.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang món ăn lên.

Đúng rồi, vẫn là nhân viên đó.

Lần này, anh ấy giữ được vẻ mặt bình tĩnh, không chút thay đổi nói: “Chúc hai vị ăn ngon miệng.”

“Cảm ơn.”

Chỉ nghĩ đến việc Tang Hoài vẫn đang đợi tôi, tôi lập tức tập trung ăn thật nhanh.

“Này, có cần phải tranh thủ từng giây từng phút thế không, vội vàng nghe những lời tôi định nói thế à?” Chu Độ bật cười.

Tôi không nghe rõ cậu nói gì, chỉ gật đầu cho có.

Cậu bật ra một tiếng cười nhẹ.

Khi tôi nhanh chóng ăn xong một bát cơm, tôi bịa ra một lý do “Hình như tôi để quên son ở nhà vệ sinh”, vừa rời khỏi tầm mắt của Chu Độ tôi liền chạy nhanh về phía góc nơi Tang Hoài ngồi.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Tôi chạy vội nên mặt hơi đỏ.

“Không sao.”

Tang Hoài vươn bàn tay trắng trẻo lấy một tờ khăn giấy, tôi vừa định cám ơn và nhận lấy thì không ngờ anh vòng qua tay tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán tôi.

Ánh mắt anh mang theo chút cười.

Tôi ngẩn ra một lúc.

Anh rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười lại vô cùng quyến rũ.

“Bạch Chỉ?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Toàn thân tôi đột nhiên cứng đờ, trái tim như ngừng đập vì sợ hãi.

“Chẳng phải cậu bảo để quên đồ sao? Sao lại quên ở bàn người khác thế?” Chu Độ nói với giọng mỉa mai.

Tang Hoài nhíu mày: “Cậu ta là ai?”

“Tôi cũng muốn hỏi anh là ai đấy. Thân mật với đối tượng hẹn hò của người khác thế này có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

“Đối tượng hẹn hò?” Sắc mặt Tang Hoài trầm xuống, anh rút tay lại và nhìn tôi: “Ngoài tôi ra em còn hẹn với người khác?”

Chu Độ như đã hiểu ra tình huống, cũng quay sang nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, giọng nói đầy chột dạ: “Tôi có thể giải thích…”

Hết chương 09!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.