Ngụy Hủ An vẫn giữ nguyên tư thế bất động, nhìn người trong ngực nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đều thì cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hắn đang định khom người bế cậu vào phòng ngủ, chợt Thẩm Lưu Sấm giật mình tỉnh dậy.
Trong đôi mắt mở to của cậu còn chứa một chút mờ mịt, cậu dựa vào lòng hắn không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Ngụy Hủ An, thấy hắn nhìn cậu chằm chằm thì hỏi: “Sao vậy?”
“Hồi nãy em ngủ gật.”
Trong giọng điệu chắc chắn của Ngụy Hủ An mang theo một chút oán trách, dù sao đó cũng là lúc hắn đang bộc bạch nỗi lòng nhưng người nghe thì ngủ gật.
Thẩm Lưu Sấm sững sờ mấy giây, sau đó thề thốt phủ nhận: “Em không có.”
“Em ngủ gật, em còn nhắm mắt lại.”
“Em chỉ nhắm mắt một lát, em không ngủ.”
“Vậy em nói đi, câu cuối cùng anh nói là gì?”
Thẩm Lưu Sấm suy nghĩ một chút, cậu thật sự nghe thấy Ngụy Hủ An nói câu gì đó, nhưng bây giờ cậu không nhớ nổi, nhưng cậu vẫn kiên trì phủ nhận: “Em thật sự không ngủ, em nghe thấy tiếng anh bật đèn mà.”
Ngụy Hủ An lạnh nhạt nhìn cậu một cái, trực tiếp đi vào phòng khách.
“Ầy, em thật sự có nghe mà! Chỉ là em không nhớ nổi câu cuối thôi.” Thẩm Lưu Sấm đi theo sau hắn lải nhải: “Thật đó, giờ em còn nhớ anh nói Ngụy Mộc Vũ là người xuất hiện nhiều nhất trong quá trình trưởng thành của anh, hai người rất kiêu ngạo nên không nói ra miệng, nhưng anh đôi khi cũng thật sự coi cậu ta là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoc-loc/2597200/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.