Để tránh bị người nhà họ Thẩm tìm thấy, Hạng Gia lẩn trốn suốt dọc đường, chỉ đi đến những nơi hẻo lánh. Không mang theo nhiều tiền mặt, sau nửa tháng chạy trốn, cô vừa đói vừa rét, ngất xỉu trên bờ ruộng phủ đầy tuyết. Sốt cao kéo đến, ác mộng bủa vây, trong mơ cô không ngừng rơi lệ, cảm nhận được một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp liên tục lau nước mắt, đỡ cô dậy, cho cô uống thuốc đắng. Khi Hạng Gia tỉnh lại, cô nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng. Ngôi nhà nhỏ xây bằng gỗ và gạch đỏ rất ọp ẹp, rèm cửa hở, giữa nhà có một cái lò nhỏ kiểu cũ, mùi than nồng nặc, không thể so sánh với căn biệt thự sang trọng mà cô từng ở. Bà cụ mỉm cười hiền từ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỉ còn vài chiếc răng, nói gì đó bằng thứ phương ngữ mà cô không hiểu, hai tay không ngừng múa máy. Hạng Gia trở nên nhút nhát như chim sợ cành cong, vừa khóc vừa cầu xin bà cụ cho cô ở lại, cầm lấy bánh bao ăn ngấu nghiến. Bà họ Hà, cũng là một người phụ nữ bất hạnh, năm mười tám mười chín tuổi bị lừa bán đến đây, chồng hơn bà mười mấy tuổi, suốt ngày đánh đập, đối xử với bà rất tệ. Vất vả lắm mới đợi đến ngày chồng chết, mấy đứa con lần lượt rời làng, đến thành phố lớn, Tết cũng không về. "Con ở lại đây, làm bạn với bà nhé." Bà cười nói, trên khuôn mặt vừa có dấu vết của sương gió, vừa có sự lạc quan mà năm tháng không thể xóa nhòa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuoi-cho-minh-loan/915339/chuong-82.html